Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 148: Nhớ đến hắn rồi?




Hắn đành phải ngẩng đầu hỏi:

- Là bởi vì chuyện xưa « Tây Sương Ký » kia sao? Hạ Thiền cô nương muốn ta đi đến kể một lần cho đại tiểu thư?

Thiếu nữ không có trả lời, con ngươi băng lãnh rốt cục nhìn về phía hắn, bên trong con ngươi đen nhánh lộ ra một vòng quang mang rét lạnh.

Đang lúc Lạc Thanh Chu phỏng đoán ý tứ chân chính của nàng, nàng lạnh giọng mở miệng:

- Kể.

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Kể « Tây Sương Ký »? Hiện tại?

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.

Đang lúc Lạc Thanh Chu chần chờ, một cỗ hàn ý quen thuộc đột nhiên bao phủ toàn thân hắn.

Thiếu nữ lúc đầu ôm kiếm vào trong ngực, chẳng biết lúc nào, cũng đã để xuống tới bên hông.

Trong lòng hắn nhảy một cái, vội vàng chắp tay nói:

- Vậy được rồi, vậy ta kể lại một lần.

Không hiểu thấu.

- Lúc trước có có một nữ tử gọi Thôi Oanh Oanh, tuổi vừa mười chín...

Lần này kể chuyện nhưng không có cẩn thận như trước.

Lạc Thanh Chu chỉ nói đại khái, rất nhiều tình tiết đều là một câu nói qua loa.

Dù sao thiếu nữ này cũng không phải đơn thuần vì chuyện xưa mà tới.

Đoán chừng là vì xả tức giận cho tiểu thư nhà nàng.

-... Từ đó về sau, Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh hạnh phúc mà ngọt ngào sống cùng nhau...

Hơn mười phút.

Hắn rất qua loa kể xong toàn bộ chuyện xưa.

- Hạ Thiền cô nương, ta kể xong...

Hắn chắp tay nói.

Thiếu nữ trước mặt tĩnh không một tiếng động.

Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trước mặt nơi nào còn có thân ảnh thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia cũng không biết khi nào sớm đã rời đi.

Thân thủ này...

Quả nhiên không thể trêu chọc.

Lạc Thanh Chu đi qua đóng cửa sân, thở dài một hơi, cảm giác mình giống như lại trêu chọc ra một chuyện rất phiền toái.

Đến lúc đó chỉ sợ một câu chuyện cũ sẽ lặp đi lặp lại kể hai lần.

Nhị tiểu thư một lần, đại tiểu thư một lần.

Hắn cũng không biết, lúc này Châu nhi đã đi đến chỗ vị nhạc mẫu đại nhân kia, đang bẩm báo chuyện hôm nay hắn vấn an Nhị tiểu thư, còn kể ngắn gọn « Tây Sương Ký » cho nàng nghe.

- Hừ, gan chó thật lớn, cũng dám kể cho Vi Mặc nhà ta loại cố sự hạ lưu này! Nam nữ gặp riêng tư, tư định chung thân! Ta nhổ vào! Vô sỉ! Hạ lưu!... Còn có nữa không? Chỉ có một đoạn ngắn như vậy? Ngươi liền không thể nhớ nhiều hơn một chút à?... Là chính hắn biên, hay là xem ở nơi nào?

-... Nô tỳ không biết.

- Ghê tởm! Mai nhi, đêm nay tiểu tử kia tới, nhớ kỹ để hắn một lần nữa kể lại « Tây Sương Ký » tỉ mỉ cho ta một lần! Ta ngược lại phải nghe một chút, thư sinh vô sỉ bên trong câu chuyện như thế nào lừa gạt mị hoặc vị thiên kim đại tiểu thư kia.

- Vâng, phu nhân.

- Châu nhi, về sau nhất cử nhất động của tiểu tử kia đi đến chỗ Vi Mặc, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói, ngươi phải thấy rõ ràng cho ta, nhớ rõ, biết chưa?

- Vâng, phu nhân.

- Tâm tình Vi Mặc hôm nay như thế nào?

- Sau khi cô gia rời đi, tiểu thư đang ngẩn người, bất quá tâm tình nhìn tốt hơn nhiều.

- Đi, ta vừa hầm gà canh, lấy qua cho nàng một chén, buộc nàng uống.

- Vâng, phu nhân.

- Chờ một chút... Cũng đưa cho tiểu tử thúi kia một phần. Hừ, cả ngày chỉ biết trốn ở trong phòng đọc sách, thân thể đừng quá yếu giống như Vi Mặc, gió thổi qua liền ngã, cho hắn uống thêm chút canh gà bồi bổ, dưỡng tốt mạng nhỏ, đừng để chưa có khảo thí liền một mệnh ô hô đi chầu ông bà.

- Vâng, phu nhân.

- Đừng lắm miệng, đừng nói là ta đưa qua.

- Vâng.

- Hừ, bàn tay như ngọc ngà tôn quý của ta há có thể nấu canh gà cho một tiểu bối ở rể uống? Vậy nói là Mai nhi hầm đi, chúng ta uống phần còn lại, chuẩn bị rửa tay.

- Vâng, phu nhân, nô tỳ hiểu rõ.

- Đi thôi, nha đầu lắm miệng đều đã bị chìm giếng.

- ...

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, thu hồi sách.

Nhìn xem đã đến buổi trưa.

Lấy ra một khối thịt bò lớn chín từ trong túi trữ vật, rót thêm một chén trà nóng, xem như cơm trưa.

Cơm nước xong xuôi, đang muốn ra cửa đến rừng trúc tu luyện, Chu quản gia đột nhiên mang theo tên sai vặt vội vàng đi tới, bẩm báo nói:

- Cô gia, người của Thành Quốc phủ đến, muốn gọi người trở về một chuyến. Nói là Lạc nhị công tử nhớ người, để người trở về cùng một chỗ ăn bữa cơm trưa, xe ngựa đã chờ ở cửa.

Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe lên hàn mang, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.

Nhớ đến hắn rồi?

Muốn để hắn cùng bồi một chỗ ăn bữa cơm trưa?

Hôm đó hắn ra khỏi thành tế bái mẫu thân gặp phải sát thủ, chẳng lẽ cũng là niệm tình hắn, muốn mời hắn đi ăn bữa cơm trưa?

Con tiểu quỷ tối hôm qua kia, chỉ sợ cũng là đến mời hắn đi ăn cơm trưa?

- Cô gia, nếu ngài không muốn đi, ta sẽ để hạ nhân cự tuyệt bọn hắn.

Chu quản gia nhìn hắn nói.

Lần trước lại mặt đi Thành Quốc phủ phát sinh chuyện, Chu quản gia cũng biết.