Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 146: Tây Sương Ký




Tần Vi Mặc cúi đầu thu bút mực, cuốn giấy tuyên lên, sau đó ôn nhu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, ta viết xong...

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Bách Linh đứng dưới mái hiên cách đó không xa, do dự một chút, đi vào mái hiên, tới gần trước cửa sổ, nhìn thiếu nữ yếu đuối bên cửa sổ nói:

- Nhị tiểu thư, vậy ngươi... muốn nói chuyện gì?

Tần Vi Mặc đứng ở bên cửa, cười khổ nói:

- Tỷ phu, ngươi cứ đứng ở ngoài cửa vậy sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao, như vậy rất tốt.

Hai người cách cửa sổ, rơi vào yên lặng.

Bách Linh đứng cách đó không xa, đột nhiên đi tới cửa, lôi kéo Châu nhi đang nhìn chằm chằm nói:

- Đi, chúng ta đi phòng bên cạnh trò chuyện đi.

Châu nhi bị nàng cưỡng ép lôi đi.

Giữa sân lâm vào yên tĩnh.

Bên ngoài bông tuyết bay lả tả, cũng tĩnh không một tiếng động.

Lạc Thanh Chu cảm thấy đứng như vậy rất xấu hổ, mở miệng nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi lần trước không phải nói, ngươi muốn xem sách giống « Hương Khuê Ký » sao?

Tần Vi Mặc nghe vậy, hai con ngươi sáng lên:

- Tỷ phu mang đến cho ta sao?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Không mang, nhưng ta nhớ mấy câu chuyện giống như « Hương Khuê Ký », Nhị tiểu thư nếu muốn nghe, ta có thể kể cho Nhị tiểu thư nghe.

Tần Vi Mặc nghe xong, mừng rỡ gật đầu:

- Ừm, tỷ phu, ta muốn nghe.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Vậy hôm nay ta kể cho Nhị tiểu thư nghe « Tây Sương Ký » đi.

Thấy vị Nhị tiểu thư này đa sầu đa cảm, thân thể không tốt lắm, hắn quyết định cho dù kể chuyện gì, kết cục đều phải hoàn mỹ một chút.

Dù sao đều là chuyện xưa, tùy tiện bịa một kết thúc viên mãn là được.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, vào trong kể được không? Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta ngồi trên giường, ấm áp một chút.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua giường mềm trong phòng, nào dám đi vào.

Phía trên không chỉ có đệm chăn, vật phẩm nữ nhi, còn có hai bộ y phục nữ nhi, nếu hắn đi vào ngồi đối diện cô em vợ này, kề đầu gối mà kể, đoán chừng vị nhạc mẫu đại nhân kia biết, sẽ lập tức mang đao giết tới.

- Không cần, ta đứng ở chỗ này kể là được. Nhị tiểu thư nếu cảm thấy lạnh, có thể ngồi trên giường.

Lạc Thanh Chu từ chối nhã nhặn, sợ nàng tiếp tục mời, vội vàng mở miệng kể chuyện.

- Niên đại không rõ, có vị quý nhân họ Thôi, quan bái tiền triều tướng quốc, bất hạnh chết bệnh. Tiểu nữ, tên tự Oanh Oanh, năm mười chín tuổi, chăm chỉ nữ công, thi từ sách tính, so người có tài...

- Một ngày Trương Sinh du lãm Phổ Cứu Tự, cùng Thôi Oanh Oanh gặp nhau...

« Tây Sương Ký » này vốn là hí khúc tạp kịch, Lạc Thanh Chu nhớ kỹ nội dung trong đó, cho nên chỉ kể tình tiết mấu chốt rất ngắn gọn.

Tần Vi Mặc nín thở ngưng thần nghe.

Đợi nghe được hai người gặp nhau ở Phổ Cứu Tự, trong mắt quang mang lập loè; nghe được Phổ Cứu Tự bị vây, lại nhăn mày, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương...

Nghe được Thôi mẫu nuốt lời từ hôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra tức giận.

Lạc Thanh Chu đứng dưới mái hiên cửa sổ, một bộ trường bào, giọng kể chậm rãi, êm tai.

Tần nhị tiểu thư đứng ở bên cửa, ánh mắt nhìn gương mặt thanh tú tuấn mỹ của hắn, si ngốc yên lặng nghe.

Chẳng biết lúc nào, Bách Linh và Châu nhi đều từ trong phòng đi ra, ở cửa nghe lén, cũng đều tĩnh không một tiếng động.

- Nhiều lần khó khăn trắc trở, được Hồng Nương trợ giúp, Oanh Oanh rốt cục đến chỗ Trương Sinh lén lút gặp nhau. Thôi mẫu cảm thấy nghi ngờ, khảo vấn Hồng Nương...

Đoạn hắn kể đến Oanh Oanh mười dặm trường đình tiễn biệt Trương Sinh vào kinh thành đi thi, Tần Vi Mặc mắt nhòe giọt lệ...

Châu nhi trốn phía sau cửa nghe lén, cũng mắt đục đỏ ngầu.

Nhưng kết cục chung quy là viên mãn.

- Trương Sinh trúng cử Trạng Nguyên, nhiều lần khó khăn trắc trở, rốt cục thành hôn với Oanh Oanh, hạnh phúc ngọt ngào sống bên nhau, còn sinh mấy tiểu tử mập mạp, và mấy khuê nữ xinh đẹp...

Lạc Thanh Chu bổ sung kết cục càng thêm hoàn mỹ hạnh phúc.

Chuyện xưa kể xong, Tần Vi Mặc đứng bên cửa, vành mắt hồng hồng, thật lâu không nói.

Mặc dù khóc, nhưng trong lòng cảm xúc bi quan kiềm chế lập tức phóng thích sạch sẽ, trong lòng dễ chịu không ít, trong đầu tràn đầy tình yêu đẹp giữa Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, những cảm xúc như sinh ly tử biệt, đã không thấy.

- Nhị tiểu thư, trời không còn sớm, ta nên trở về đọc sách, cáo từ.

Lạc Thanh Chu kể xong cũng không tiếp tục lưu lại, chắp tay thối lui.

Tần Vi Mặc si ngốc đứng đó, chờ hắn sắp đi ra tiểu viện, mới mở miệng hô:

- Tỷ phu, ngày mai ngươi còn tới sao?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:

- Phu nhân nói ta ba ngày qua một lần là được rồi.

Tần Vi Mặc nhìn hắn, yên lặng một chút, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, vậy Vi Mặc nếu muốn ngươi mỗi ngày đều đến thì sao?

Lời này từ miệng một nữ tử chưa xuất các mà nói, hơn nữa còn là cô em vợ đối với tỷ phu nói, thật sự là có chút... quá lớn mật.