Tần nhị tiểu thư thì khoác lên áo lông chồn thật dày đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu không có thời gian đi kể chuyện xưa cho đại tiểu thư, nàng bồi tiếp đi nói chuyện.
Ban đêm, nhiệt độ không khí thấp hơn, gió lạnh thổi vào người, mang theo hơi lạnh thấu xương, thâm nhập sâu vào trong cơ thể.
Từ khi trời giá rét, Tần nhị tiểu thư lại bắt đầu thỉnh thoảng ho khan.
Tần Văn Chính gần đây bận việc làm ăn, nghe nói thế, lập tức chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đi Vân Vụ sơn mạch ngắt lấy thảo dược.
Về phần những dược vật khác, thì cần Lạc Thanh Chu ra tay.
Lúc ăn cơm, Tống Như Nguyệt nói:
- Ta ngày mai đi tìm Mỹ Kiêu, để nàng hai ngày nữa cùng Thanh Chu cùng đi Đoan Vương phủ một chuyến, sau đó lại đi tìm Sở công tử xin nước mắt Hỏa Hồ. Còn có máu Chu Yếm, đến lúc đó chúng ta cùng đi Thanh Vân quan.
Những dược vật này, Lạc Thanh Chu đều đã quyết định tự mình đi giải quyết, bất quá cũng không có nhắc mọi người.
Lúc này bên trong hậu hoa viên Trích Tiên cư, Lạc Thanh Chu đang cùng Hạ Thiền luyện kiếm.
Hai người phối hợp, đã đến cảnh giới hai người hợp nhất, cơ hồ không phân rõ người nào là người nào.
Sau khi luyện kiếm, toàn thân hai người phát nhiệt.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong phòng, lần nữa hai người hợp nhất, tu luyện một loại công pháp khác.
Gần đây trong thân thể Lạc Thanh Chu, tràn đầy lực lượng, đan hải cùng từng cái huyệt khiếu đều có một loại cảm giác phồng lên, giống như lại thêm một chút lực lượng sẽ bạo nổ ra.
Mỗi lần tu luyện xong, thân thể đều cực kì nóng bức, lực lượng trong cơ thể cũng xao động bất an.
Nếu như không phát tiết một chút, chỉ sợ không chịu nổi.
Trời tối.
Hắn nằm ở trên giường nói chuyện một hồi với Tần nhị tiểu thư.
Đợi Nhị tiểu thư ngủ, hắn lại vụng trộm ra ngoài, đi gian phòng của Tiểu Điệp.
Trong phòng, Thu nhi cùng Tiểu Điệp đang ở trên giường nói chuyện, hai tiểu nha đầu đều không mặc đồ, đang thảo luận làm cái yếm mới.
Lúc rạng sáng.
Lạc Thanh Chu hài lòng về tới gian phòng của Tần nhị tiểu thư, sau đó thần hồn xuất khiếu, một đường tu luyện phi kiếm, đi Tây Hồ.
Đi vào Tây Hồ, trên bầu trời vậy mà đã nổi lên bông tuyết.
Long nhi vẫn như cũ trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng, quần áo đơn bạc đứng bên trên lá sen, đang ngẩng lên gương mặt yêu mị, nhìn qua bông tuyết bay xuống trên bầu trời đêm, đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Thanh Chu không nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ, bay xuống ngồi bên trên một mảnh lá sen, bắt đầu tu luyện.
Chờ hắn mở mắt ra, thân ảnh xanh nhạt đã vô thanh vô tức đứng ở trước người hắn, đang an tĩnh nhìn hắn.
- Ngươi sắp đột phá rồi.
Thân ảnh xanh nhạt gặp hắn mở mắt ra, thản nhiên nói.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngây ra một lúc, đứng lên nói:
- Nhục thân sao?
Hắn vô ý thức cho rằng nàng nói là nhục thân của hắn.
Bởi vì nhục thân của hắn hoàn toàn chính xác sắp đột phá rồi.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Nhục thân cùng thần hồn, đều sắp đột phá.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ làm sao biết nhục thân ta cũng sắp đột phá?
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Bên trong thần hồn đó có thể thấy được.
Trong lòng Lạc Thanh Chu hiếu kì, nói:
- Từ nơi nào nhìn ra được?
Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục trả lời, lại nhìn hắn một hồi, nói:
- Ngươi từ Dạ Du, cho tới bây giờ Luyện Thần cảnh hậu kỳ, dùng thời gian không đến một năm, hiện tại lại sắp đột phá đến Phân Thần cảnh...
Nói đến đây, nàng dừng một chút, ngữ khí thản nhiên nói:
- Ngươi rất lợi hại.
Lạc Thanh Chu nghe được nàng khích lệ, giống như học trò nhận lấy khích lệ của lão sư, khiêm tốn nói:
- Là Nguyệt tỷ tỷ lợi hại, nếu như không có Nguyệt tỷ tỷ hỗ trợ, ta nào sẽ đi đến một bước này, đoán chừng nhiều nhất vẫn là cảnh giới Nhật Du.
Lúc này, Long nhi bay tới hưng phấn nói:
- Công tử, thần hồn từ Dạ Du đến Phân Thần cảnh, nghe ta cha nói, cho dù là thiên tài lợi hại nhất, cũng chí ít cần thời gian ba năm. Ngươi không đến một năm đã muốn đột phá, cũng không chỉ lợi hại như tỷ tỷ nói đơn giản như vậy, quả thực là thiên hạ vô địch.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:
- Là Nguyệt tỷ tỷ dạy tốt.
Long nhi nhìn thân ảnh xanh nhạt bên cạnh một chút, nhịn không được nói:
- Tỷ tỷ cũng không chỉ dạy ngươi, nàng còn....
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía nàng.
Long nhi vội vàng sửa lời nói:
- Công tử, chờ đến Phân Thần cảnh, Long nhi đưa ngươi một kiện bảo bối.
Lạc Thanh Chu nghe được ‘Bảo bối’ cái từ này, đột nhiên nghĩ đến tiểu Nguyệt.
Gần đây gửi tin nhắn cho tiểu Nguyệt, cũng không có đạt được câu trả lời, duy nhất đạt được một lần hồi âm là:
- Đừng phiền ta.
Chờ một lúc lại nói chuyện sắp tấn cấp cho tiểu Nguyệt, nhìn nàng phản ứng ra sao.
Nha đầu nhiều bảo vật kia cũng đừng xảy ra chuyện gì nha.