Đao tỷ nói:
- Ta cáo trạng. Cha ta nói lần sau gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần, ngươi cũng nên cẩn thận.
Lạc Thanh Chu một mặt lo lắng nói:
- Là phải cẩn thận, vạn nhất đến lúc ta đánh lại đả thương cha ngươi, vậy cũng không tốt.
Đao tỷ không nói gì thêm, nhìn về phía sau lưng hắn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, quay đầu nhìn lại, một hán tử dáng người to lớn đang lộ ra sắc mặt âm trầm đứng ở sau lưng hắn.
- Đao... Đao thúc thúc...
Lạc Thanh Chu biến sắc, hô một tiếng, lập tức cúi đầu chạy trốn.
Đao tỷ ở phía sau nhìn có chút hả hê hô:
- Sở Phi Dương, chớ đi. Đêm nay vào nhà ta ăn cơm, ta tự mình xuống bếp.
Lạc Thanh Chu cũng không quay đầu lại, bước nhanh đi xa.
Đao Thành Không nhìn bóng lưng hắn biến mất tại cửa ngõ, trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía nữ nhi của mình, hỏi:
- Hắn đã thành gia?
Đao tỷ gật đầu nói:
- Đúng vậy, không phải con đã nói qua cho cha rồi à.
Đao Thành Không nhìn nàng hỏi:
- Vậy ngươi thích hắn không?
Đao tỷ cười cười, nói:
- Cha, ta và Sở Phi Dương chỉ là quan hệ bằng hữu cùng sư tỷ đệ, nữ nhi nhà ngươi sẽ không thích một người nam tử đã có vợ, hơn nữa còn khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, yên tâm đi.
Đao Thành Không trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Linh nhi, thật ra chỉ cần ngươi thích, coi như hắn thành gia, cũng không có quan hệ. Ta đi Nam sang Bắc nhiều năm, chuyện gì chưa từng gặp qua? Chỉ cần hắn đối xử tốt với ngươi, có năng lực bảo hộ ngươi, ta đương nhiên sẽ không ra bổng đánh uyên ương.
Đao tỷ một mặt im lặng, nói:
- Cha, ta đã nói rất rõ ràng, ta đối với hắn thật không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì, ta cũng không có khả năng yêu thích hắn. Nữ nhân bên cạnh hắn nhiều lắm, ta tình nguyện cả một đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho hắn, cha cũng không cần quan tâm.
Đao Thành Không cau mày nói:
- Cả một đời không lấy chồng? Linh nhi, ngươi đã mười tám tuổi, không thể kéo dài được nữa, nếu như ngươi thật không lấy chồng, về sau cho dù chết, cũng không có mặt mũi....
Đao tỷ ngắt lời hắn, chỉ đành phải nói:
- Chờ một chút đi, chờ ta tìm thấy người thích hợp liền gả.
Đao Thành Không thở dài một hơi, nói:
- Cũng trách ta, không có bản sự.
Đao tỷ vội vàng nói:
- Cha, không có quan hệ với người, là chính ta... Ai, được rồi, không nói những chuyện này. Đi thôi, về nhà đi, ta còn muốn luyện công đây.
Đao Thành Không lại thở dài một hơi, không tiếp tục nhiều lời.
Hai cha con cùng một chỗ tiến vào hẻm nhỏ.
Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm chậm rãi bao phủ xuống.
Cửa ngõ dần dần trở nên tối mờ.
Lạc Trường Thiên mang theo hai tên Cẩm Y vệ, xuất hiện tại cửa ngõ, đứng tại chỗ hai cha con vừa rồi đang đứng, nhìn về phía trong hẻm nhỏ.
- Tra rõ ràng chưa?
- Đại nhân, đã tra rõ ràng, Đao Thành Không là đào phạm năm đó, trên hồ sơ vẫn ghi lại văn thư truy nã hắn, trước đó vẫn giấu kín ở Mạc Thành....
- Hắn rất quen với Sở Phi Dương?
- Không có tra được, bất quá Sở Phi Dương thường xuyên đến nơi này. Vị quận chúa Nam Quốc quận vương phủ kia cũng thường xuyên đến nơi này, còn có, vị quận chúa cũng tìm người đi thăm dò qua hồ sơ của Đao Thành Không....
- Lúc ấy Mạc Thành hết thảy có bao nhiêu võ giả tu vi Võ Sư trung kỳ trở lên, tất cả đều tra rõ ràng?
- Đại khái đều tra rõ ràng, ngoại trừ Mạc Thành ra, thôn phụ cận, cũng đều điều tra qua... Ngoại trừ mấy tên kia ra, chúng ta còn phát hiện nhạc phụ Chu Bá Ước là Võ Sư hậu kỳ... Thông qua những lời của các hạ nhân cùng ma ma của Tần gia bị sa thải kia nói chuyện phỏng đoán, thực lực Tần Văn Chính hẳn là cũng rất mạnh, còn có Tần gia đại tiểu thư, cũng không phải đầu óc xảy ra vấn đề, chỉ là không thích nói chuyện, kỳ quái là, Tần gia đại tiểu thư lạc đường mấy năm, đều là trống rỗng, chúng ta không có tra được bất kỳ dấu vết gì để lại...
- Đại nhân, những người này hẳn là đều có vấn đề, hạ quan cảm thấy, nên bắt hết tất cả bọn hắn trở về thẩm vấn, khẳng định sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được.
- Nếu như đại nhân còn có lo lắng, chúng ta có thể âm thầm hành động, tập kích bắt người, để cho bọn họ không kịp phản ứng. Đợi sau khi thẩm vấn xong, nếu có vấn đề, lại thông cáo, nếu như không có vấn đề, thả đi là được. Thánh thượng đã cho chúng ta những quyền lợi này, tự nhiên không sợ bọn họ đi quan phủ cáo trạng...
Lạc Trường Thiên chắp hai tay sau lưng, an tĩnh nghe, gương mặt ẩn giấu trong màn đêm đang bao phủ xuống, không thấy rõ biểu lộ.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, tắm rửa một cái, ngâm dược thủy, hấp thu linh dịch, nói một hồi cùng Tần nhị tiểu thư, lại đi Trích tiên cư tu luyện.