Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1460. Nguyệt tỷ tỷ: Ngươi rất lợi hại (1)




Mà trong nhẫn chứa đồ, đoạn rễ cây được linh dịch đổ vào kia, chồi non đã sinh trưởng thành cây giống cao đến nửa mét.

Bên trên cây giống sinh ra hai chạc cây, phía trên có vài lá non màu vàng nhạt, nhìn qua sinh cơ bừng bừng.

Khoảng cách thời gian Trưởng công chúa rời khỏi kinh đô đã qua hơn nửa tháng.

Lạc Thanh Chu vẫn không có đột phá.

Nhưng gần đây vô luận là ăn uống, hay là nhu cầu của thân thể về linh dịch cùng dược thủy đều tăng lên rất nhiều.

Hắn biết, đây là cơ thể đang súc tích lực lượng, chuẩn bị đột phá quan ải sau cùng.

Bất quá hắn cảm thấy, hẳn không phải là quan ải Võ Sư hậu kỳ.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, nội lực bên trong đan hải trong cơ thể cùng lực lượng súc tích bên trong từng cái huyệt khiếu quá mức cường đại.

Đột phá cảnh giới Võ Sư hậu kỳ căn bản cũng không cần nhiều lực lượng như vậy.

Cho nên hắn không dám lười biếng, mỗi ngày đều đang khắc khổ tu luyện, mỗi ngày đều sẽ hấp thu càng nhiều dược thủy cùng linh dịch, góp nhặt càng nhiều lực lượng, chuẩn bị bắn vọt sau cùng.

Một ngày này, chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu cùng mấy người Đao tỷ tu luyện xong, chuẩn bị rời đi, Tôn Giang từ trong nhà đi ra, mở miệng nói:

- Ngày mai đi Vân Vụ sơn mạch đi săn mỗi người hai con yêu thú.

Lập tức hắn lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:

- Phi Dương có thể không cần đi.

Đây là nhiệm vụ mà mọi đệ tử phân đà mỗi tháng đều phải nhận lấy, Lạc Thanh Chu bây giờ đã là đệ tử thân truyền của tông môn, tự nhiên không cần làm những nhiệm vụ này.

Bất quá Lạc Thanh Chu hoàn toàn chính xác cần phải đi Vân Vụ sơn mạch một chuyến.

Thuốc của Nhị tiểu thư đã sử dụng hết.

Hắn cần phải đi Vân Vụ sơn mạch hái lấy một chút Cửu Diệp thảo, sau đó lại đi Thanh Vân quan lấy một chút máu của Chu Yếm, tiếp theo còn phải đi Đoan Vương phủ xin Nam Cung Tiểu Nhị một chút sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.

Về phần nước mắt Hỏa Hồ, chính hắn đã có.

Đương nhiên, đi Vân Vụ sơn mạch thì hắn còn có thể ở bên trong tôi luyện một phen, nói không chừng trực tiếp đột phá ở chỗ này.

Hắn cảm giác chính là mấy ngày nay.

Hắn bây giờ cũng đã tu luyện Kim Cang Quyền đến tầng cuối cùng.

Chỉ cần tu vi của hắn đột phá, như vậy, chính là lúc hắn bắt đầu động thủ báo thù.

Gần đây Lạc Trường Thiên, mặc dù mặt ngoài cũng không có động tác gì, nhưng lại gia tăng giám thị Tần phủ.

Vô luận là Tần Văn Chính đi ra ngoài, hay là Tống Như Nguyệt đi ra ngoài, thậm chí Tần nhị tiểu thư đi tiệm sách ở nội thành, đều sẽ bị người theo dõi.

Trên đường phố phía ngoài hẻm nhỏ Phong Diệp cũng nhiều thêm một vào người thân phận không rõ.

Từ những dấu hiệu này đến xem, đoán chừng Lạc Trường Thiên sắp động thủ, đoán chừng đang chờ đợi một cơ hội.

Cho nên, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian giải quyết chuyện này.

Nếu như Lạc Ngọc không phải hắn giết, hắn có lẽ không cần cấp bách, nhưng Lạc Ngọc đích thật là bị hắn giết.

Năng lực Cẩm Y vệ tra án, hắn chưa hề khinh thường qua.

Coi như Lạc Trường Thiên không có phát hiện hắn chính là hung thủ, nhưng cũng tuyệt đối đã sớm hoài nghi, tên hung thủ này khẳng định càng có quan hệ cùng Tần phủ.

Cho nên, đối phương tuyệt đối sẽ động thủ với Tần phủ.

Nếu như không phải kiêng kị Trưởng công chúa cùng Nam Quốc quận vương phủ, đoán chừng hắn đã sớm bắt người Tần phủ về nghiêm hình tra tấn truy hỏi.

Bây giờ, Trưởng công chúa đã đi biên cảnh, Nam Quốc quận vương phủ ngoại trừ Nam Cung Mỹ Kiêu ra, quan hệ với Tần phủ cũng không sâu.

Mà trưởng tử cùng thứ tử Tần phủ bây giờ đều không ở nhà, cho nên, đây là cơ hội tốt nhất để Lạc Trường Thiên động thủ.

Trong này, nếu có ý của vị Thánh thượng kia, vậy đối phương tự nhiên càng thêm không kiêng kỵ.

Ngoại trừ Trưởng công chúa ra, ai cũng không cách nào ngăn cản.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ đến những vấn đề này, trên đường đi trở về, không nói một lời.

Đao tỷ đi theo bên cạnh, gặp sắc mặt hắn không đúng, cũng không có mở miệng quấy rầy.

Lúc tách ra ở ngõ hẻm Thập Bát, Đao tỷ mới mở miệng hỏi:

- Sở Phi Dương, ngươi ngày mai có đi hay không? Nếu ngươi đi, ta sẽ chờ ngươi, nếu ngươi không đi, ta sẽ sớm rời đi. Ta còn muốn đi võ quán tu luyện nhiều thêm một hồi.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Đi, sáng mai đừng quên bánh bột ngô.

Đao tỷ nhếch miệng, thuận miệng nói:

- Có thời gian ta sẽ làm, không có thời gian coi như xong.

Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái mà nhìn nàng nói:

- Không phải cha ngươi làm sao?

Đao tỷ một mặt thản nhiên nói:

- Ngay từ đầu là cha ta làm, bất quá từ khi cha ta biết ngươi cướp bánh bột ngô của ta thì không làm cho ta nữa, về sau đều là chính ta làm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Cha ngươi làm sao biết ta đoạt bánh bột ngô của ngươi?