Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1459. Nguyệt tỷ tỷ: Hắn háo sắc (3)




Nàng còn muốn đưa hắn vào Long cung của mình, cho hắn nhìn thấy những trân bảo mà nàng cất giữ, chỉ cần hắn nguyện ý giao phối cùng với nàng, những vật kia đều là của hắn.

Trực tiếp như thế tốt biết bao nhiêu, miễn cho lãng phí thời gian cùng tình cảm của nhau.

- Oanh!

Trên bầu trời, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Long nhi bị hù run lên, cuống quít chìm vào đáy hồ, tránh né.

Đối với bất kỳ Yêu tộc nào mà nói, thiên lôi đều là đáng sợ nhất kinh khủng nhất, là sợ hãi khắc vào bên trong thực chất.

Mà thân ảnh xanh nhạt giữa không trung vẫn đang tụ tập lực lượng nguyệt hoa bốn phía trong sấm sét cuồng bạo.

Lạc Thanh Chu ngồi bên trên lá sen, lực lượng bên trong thần hồn đã bắt đầu sung mãn.

Thời gian một đêm, lặng yên mà qua.

Trời tờ mờ sáng.

Lạc Thanh Chu mở hai mắt ra, chậm rãi phun ra một hơi khí trắng thật dài, cảm giác toàn bộ thần hồn càng thêm ngưng thực, hồn tâm càng thêm cường đại.

Cả tòa Tây Hồ đã gió êm sóng lặng.

Trăng sáng không còn, sao trời biến mất, chỉ còn lại một tia gió thu, thổi mặt hồ, tạo nên gợn sóng.

Long nhi đã rời đi.

Thân ảnh xanh nhạt lúc này đang đứng bên trên lầu các cách đó không xa, nhìn qua phương hướng mặt trời mới mọc đang muốn dâng lên nơi xa, không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Thanh Chu từ từ đứng lên bên trên lá sen, kinh ngạc nhìn nhìn nàng một hồi, thân ảnh lóe lên, bay đi.

Bay xuống sau lưng nàng, nhìn thân ảnh mông lung mà quen thuộc của nàng, trong lòng tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết ấm áp, Lạc Thanh Chu không khỏi có chút hoảng hốt.

Hai người đều không nói gì.

Một trước một sau, yên tĩnh đứng đó.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đột nhiên đi lên trước, đứng ở bên cạnh của nàng, cùng nàng sóng vai đứng chung một chỗ, quay mặt chỗ khác, nhìn nàng ở khoảng cách gần.

Sau cùng, bóng đêm thối lui.

Một tia mặt trời mới mọc dâng lên trên đỉnh núi từ đằng xa, tia sáng màu vỏ quýt nhuộm đỏ đám mây ở chân trời, cũng nhuộm đỏ gương mặt mông lung kia của nàng.

Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, có thể triệt hạ vầng sáng, để cho ta nhìn lại ngươi không?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa mặt trời mới mọc, trầm mặc một hồi, nói:

- Ta rất xấu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không, trong lòng ta, Nguyệt tỷ tỷ rất xinh đẹp.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía hắn.

Hai người đều đứng bên trên mái cong, cách rất gần, như vậy mặt đối mặt nhìn, cơ hồ dán cùng một chỗ.

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Vậy ta trước hết để cho Nguyệt tỷ tỷ nhìn mặt ta, mặc dù Nguyệt tỷ tỷ đã nhìn qua.

Nói xong, hắn thu lại vầng sáng trên người, lộ ra một gương mặt bình thường.

Hắn giơ tay lên, lại mở ra mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt anh tuấn.

Hắn cầm mặt nạ mềm mại, nói khẽ:

- Nguyệt tỷ tỷ, mặc dù giữa chúng ta còn có rất nhiều bí mật, mặc dù ta ngay cả ngươi tên gì và ở nơi nào đều không biết, nhưng ta tin tưởng ngươi. Ngươi là bằng hữu chân chính duy nhất mà ta có thể buông xuống bất kỳ cảnh giác gì, cũng là bằng hữu duy nhất mà ta nguyện ý thân cận bên trong thế giới thần hồn. Cho nên, ta nguyện ý về sau thẳng thắn gặp mặt Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn một hồi, nói:

- Ta không nguyện ý.

Lạc Thanh Chu cứng lại một chút, lại nhìn nàng một hồi, đột nhiên nhớ tới lời Long nhi nói tối hôm qua.

Hắn giải thích.

- Nguyệt tỷ tỷ, ta biết ấn tượng của ngươi về một số phương diện của ta có khả năng không tốt lắm, thật ra ta... Cũng không có háo sắc như ngươi tưởng tượng... Còn có, ta thề, ta cũng không phải ai tới đều không từ chối....

Thân ảnh xanh nhạt quay qua gò má tái nhợt, nhìn về phía mặt trời mới mọc dâng lên nơi xa, thản nhiên nói:

- Không cần giải thích cho ta, về nhà giải thích với nương tử nhà ngươi đi.

Nói xong, thân ảnh lóe lên, bay lên giữa không trung, biến mất không thấy gì nữa.

- Oanh!

Bên trong võ quán, Lạc Thanh Chu tiếp tục tu luyện Kim Cang Quyền.

Từng tầng từng tầng quyền sáo thật mỏng ngưng kết ra bên trên song quyền, lóe ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ xuống, gió lạnh cũng trở nên thấu xương.

Nhưng đối với người luyện võ, chút rét lạnh kia không tính là cái gì.

Mỗi đêm, Lạc Thanh Chu vẫn như cũ luyện tới đổ đầy mồ hôi, sức cùng lực kiệt mới trở về.

Mà ban đêm, hắn thần hồn xuất khiếu, chạy tới Tây Hồ tu luyện.

Ban ngày luyện võ, ban đêm tu hồn.

Trong nháy mắt, đã đến lập đông.

Linh dịch Nhật Nguyệt bảo kính hoàn toàn chính xác phát sinh biến hóa.

Giống như vì thân thể hắn lần trước biến hóa, vô luận là linh dịch đen như mực ban đêm ngưng kết hay là linh dịch xanh đậm ban ngày ngưng kết, đều là hiệu quả càng cường đại hơn, một nửa cho Thần hồn cùng thân thể của hắn, một nửa cho Lôi Linh chi căn của hắn.