Lạc Thanh Chu nói:
- Long nhi cô nương, cha ngươi nói rất đúng.
Long nhi cười nói:
- Sau đó tỷ tỷ nói, nam nhân hoàn toàn chính xác đều rất háo sắc, bất quá công tử càng háo sắc hơn, ai đến cũng không có từ chối.
Lạc Thanh Chu có chút im lặng, có chút không dám tin tưởng:
- Nguyệt tỷ tỷ thật nói ta như vậy? Ấn tượng của nàng đối với ta chênh lệch như vậy sao?
Long nhi cười nói:
- Công tử cảm thấy tỷ tỷ nói không đúng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên không đúng, ta ở đâu là ai đến cũng không có từ chối. Nếu như ta thật ai đến cũng không có từ chối, hừ, đừng nói ngươi cùng tiểu Nguyệt, liền ngay cả nàng....
- Nàng thế nào?
Long nhi cười mỉm mà hỏi thăm.
Lạc Thanh Chu dừng lại, quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.
Bên trên lá sen cách đó không xa, một thân ảnh xanh nhạt đang tĩnh không một tiếng động đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn hắn.
- Long nhi cô nương, đêm nay ánh trăng thật tròn.
Lạc Thanh Chu nói một câu, thân ảnh lóe lên, bay đi, bay xuống trước người thân ảnh xanh nhạt, mặt không đổi sắc nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng vừa tới, gặp ngươi còn không có đến, liền cùng Long nhi cô nương hàn huyên một hồi. Chúng ta đang nói chuyện giống loài, giữa giống đực và giống cái, Nguyệt tỷ tỷ muốn nghe không?
Ai ngờ thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Muốn.
Lạc Thanh Chu: - ....
Long nhi cách đó không xa che miệng cười trộm.
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nói:
- Thời gian không còn sớm, vẫn tranh thủ thời gian tu luyện đi. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi muốn nghe kinh pháp không? Ta giảng kinh pháp.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thân ảnh lóe lên, bay lên giữa không trung, đột nhiên hóa thành một sợi ánh trăng trắng noãn, hình thành một vòng xoáy trong suốt.
Lực lượng nguyệt hoa cả Tây Hồ nhanh chóng tụ tập tới.
Lạc Thanh Chu ngửa đầu nhìn qua, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ tư vị không hiểu, có cảm động, có cảm kích, hổ thẹn, cũng có một chút cảm xúc khác nói không rõ, chảy xuôi ở trong lòng.
Long nhi vội vàng nhắc nhở:
- Công tử, nhanh tu luyện.
Lạc Thanh Chu lúc này mới tỉnh táo lại, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, vung đi cảm xúc tạp nhạm dày đặc trong đầu, rất mau tiến vào trạng thái tu luyện.
Một cỗ lực lượng nguyệt hoa tinh thuần từ vòng xoáy trên đỉnh đầu chảy xuôi xuống, chui vào trong cơ thể của hắn, tụ tập tại hồn tâm cùng đan hải của hắn, bắt đầu nhanh chóng bị luyện hóa.
Thần hồn của hắn bắt đầu lóe ra ánh sáng.
Trên đỉnh đầu, mây đen dày đặc, bắt đầu lóe ra lôi điện.
Từng đầu lôi điện thô to, rơi xuống từ trong mây đen đang lăn lộn, đánh vào phía trên thân ảnh mơ hồ kia.
Nghịch thiên mà tu hành, cần phải trải qua lôi kiếp.
Nàng thừa nhận trừng phạt của trời, chỉ vì muốn tụ ánh trăng lúc đầu thuộc về cả Tây Hồ đến nơi đây, toàn bộ tiến vào trong cơ thể hắn.
Tốc độ hắn thu nạp ánh trăng càng lúc càng nhanh, tốc độ tu luyện, tăng lên gấp bội.
Mà thân thể của nàng thì đang tiếp nhận một lần lại một lần sét đánh.
Mặt hồ bị chiếu sáng, gió đêm đang nghẹn ngào.
Nháy mắt khi lôi điện xuất hiện, Long nhi đã bị hù trốn vào trong hồ, xuyên thấu qua nước hồ, yên lặng nhìn hết thảy.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không thể nào hiểu được, nàng vì sao muốn hi sinh mình.
Ngay từ đầu, nàng cho rằng nàng ta có bụng dạ cực sâu, cố ý như vậy, muốn chiếm được cảm kích cùng hảo cảm của thiếu niên này, sau đó thừa cơ ở cùng với hắn mượn nhờ Lôi Linh chi căn của hắn tu luyện cùng Độ Kiếp.
Nhưng thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện mình giống như nghĩ sai.
Nàng đang không ngừng nỗ lực, cũng không có yêu cầu bất kỳ hồi báo gì, lôi điện tổn thương thân thể của nàng, xé rách thần hồn của nàng, nàng mỗi đêm đều nhận lấy thống khổ to lớn, thậm chí sẽ lưu lại tổn thương vĩnh viễn, nhưng nàng nhưng lại chưa bao giờ nói qua với hắn, cũng bảo mình không được nói với hắn.
Nàng không hiểu, nàng ta đến cùng là vì cái gì?
Là yêu mà cha nói tới kia sao?
Nhưng lại không giống.
Tình yêu giữa nam nữ, không phải cho lẫn nhau sao? Coi như không phải lẫn nhau, cũng nên làm cho đối phương biết được chứ.
Mà từ thái độ nàng bình thường đối với hắn mà xem, cũng không giống như loại yêu kia.
Cho nên nàng rất nghi hoặc.
Lấy tu vi cảnh giới nàng bây giờ, lấy thiên phú của nàng, rõ ràng có thể trôi qua rất tốt, rõ ràng có thể tiến thêm một bước, vì sao lại muốn thầm lặng hi sinh chính mình để thành toàn cho tên thiếu niên này?
Tình cảm của nhân loại quả nhiên phức tạp.
Không giống nàng, có lời gì cứ nói thẳng, dù cho muốn giao phối cùng thiếu niên kia, nàng cũng trực tiếp nói ở trước mặt.
Chờ lần sau có cơ hội, nàng còn muốn nói với hắn chỗ tốt khi giao phối cùng với mình.