Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1447. Ăn trong chén, nhìn trong nồi (3)




Nếu như biết trong nhà hắn có nương tử, hơn nữa còn có tiểu thiếp, vậy phiền phức sẽ rất lớn.

Nói không chừng đến lúc đó sẽ trực tiếp liều mạng với hắn.

Suy nghĩ đến chỗ này, hắn lập tức bó tay toàn tập, trằn trọc ngủ không được.

Lại suy nghĩ lung tung một hồi, hắn ngồi dậy.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có tiếp tục đột phá, để cho mình trở nên càng thêm cường đại.

Đến khi hắn đủ cường đại, bất kỳ quy củ gì đều có thể ra một quyền đánh nát, căn bản sẽ không có chút phiền não nào.

Cho dù đến lúc đó thu cả tỷ muội... Chết tiệt, đang suy nghĩ gì đấy?

Tu luyện!

Phù Sai bị mỹ nhân nhi ảnh hưởng, nước mất nhà tan, bị thế nhân chế nhạo, sao mà bi ai.

Hắn nhất định phải thanh tỉnh.

Mỹ nhân nhi đều là phấn hồng khô lâu, đều là hồng nhan họa thủy, ngoại trừ nhị tiểu thư, Hạ Thiền, Tiểu Điệp, Thu nhi các loại...

Nhắm mắt, tĩnh tâm, ngưng thần.

Huyễn tưởng đến hư ảnh của một thanh bảo kiếm, từ Thiên Môn, chui vào đan hải trong cơ thể, dần dần thu nhỏ, hóa thành phôi thai...

Hắn đêm nay quyết định bắt đầu tu luyện công pháp kiếm ý mà Lệnh Hồ Thanh Trúc truyền thụ cho hắn.

Chỉ có lĩnh hội kiếm ý, tu thành Kiếm Thai, mới có thể tự do thu phóng kiếm khí, mới có thể lấy kiếm khí thôi động nội lực, mới có thể tu luyện Lục Mạch Thần Kiếm.

Lệnh Hồ Thanh Trúc một lần đã thành công, hiển nhiên là bởi vì đối phương nhiều năm tu luyện kiếm ý.

Cho nên kiếm ý cực kỳ quan trọng.

Hắn hiện tại có rất nhiều át chủ bài, ngoại trừ mang theo lôi điện quyền pháp ra, còn có phi kiếm xuất kỳ bất ý, nếu như đối phương có vũ khí rất lợi hại, hắn còn có cây gậy gỗ đen nhánh kia, mà hắn còn có hắc bạch kiếm cùng thượng cổ kiếm pháp.

Mà bây giờ, hắn muốn tiếp tục tu luyện kiếm ý, đến lúc đó tu thành Lục Mạch Thần Kiếm, kia mới gọi là ngầu.

Đang lúc hắn muốn tĩnh tâm cảm ngộ kiếm ý, đột nhiên cảm thấy bảo điệp đưa tin trên người chấn động một chút.

Trong lòng hắn khẽ động.

Hắn hiện tại đang ở nội thành, tiểu Nguyệt cũng ở nội thành.

Nếu như tiểu Nguyệt gửi tới, có lẽ hai người có thể gặp mặt một chút.

Tiểu Nguyệt mấy lần nói muốn cho mình bảo vật, cũng còn không có cho, cũng không biết là bảo vật dạng gì.

Hắn trước đó không dám đơn độc gặp mặt tiểu Nguyệt, sợ đối phương có quỷ kế, hiện tại hắn cũng không sợ.

Nhục Thân ở đây, có tình huống khẩn cấp trực tiếp trốn về cũng được.

Suy nghĩ đến chỗ này, hắn lập tức lấy ra bảo điệp đưa tin, định mắt nhìn lại.

Lại là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới:

- Đang làm gì?

Trong phòng, đen kịt một màu.

Lạc Thanh Chu nhìn tin nhắn bên trên bảo điệp đưa tin, trong đầu không khỏi hiện ra hình tượng Nguyệt tỷ tỷ một thân một mình đứng bên trên lầu các ở Tây Hồ.

Nữ hài bình thường tự chủ động hỏi ‘Đang làm gì?’ hẳn là rất cô độc.

Lạc Thanh Chu không khỏi nghĩ tới đêm đó ở Lăng Tiêu tông, Nguyệt tỷ tỷ gửi đi cho hắn dòng tin nhắn kia.

Mặc dù đầu tin nhắn kia có khả năng không phải Nguyệt tỷ tỷ gửi đi, nhưng không sao, hắn cứ xem như là Nguyệt tỷ tỷ gửi đi là được.

Bằng hữu nhớ lẫn nhau, rất bình thường nha.

Hắn không tiếp tục do dự, cũng trả lời lại ba chữ:

- Đang nhớ ngươi.

Sau khi gửi đi tin nhắn, lòng hắn không gợn sóng.

Nhắm mắt, tĩnh tâm, ngưng thần.

Trong tai có thể rõ ràng nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ, trong mũi có thể rõ ràng mà ngửi được hương thơm bùn đất trong tiểu viện, trong đầu, chủ động ngưng hiện ra hư ảnh của một thanh bảo kiếm.

Lập tức, dần dần chìm vào Đan hải.

Bên trong đan hải, nội lực chậm rãi phun trào, bọc lại chuôi này kiếm ảnh do thần niệm biến thành, lặp đi lặp lại rửa sạch...

Nhưng rất nhanh, chuôi kiếm này ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Hắn tiếp tục bắt đầu lại từ đầu, tái diễn trình tự như vừa rồi.

Lần thứ hai kết thúc.

Bảo điệp đưa tin đặt ở bên cạnh đột nhiên chấn động một chút, mặt ngoài sáng lên một tia ánh sáng nhu hòa.

Lạc Thanh Chu thu công, mở mắt ra nhìn lại.

Tin tức phản hồi lại.

Nguyệt tỷ tỷ: - ???

Lạc Thanh Chu nhìn dòng tin nhắn trả lời này, không khỏi vui vẻ.

Đêm đó Nguyệt tỷ tỷ gửi đi ‘Đang nhớ ngươi’ ba chữ, hắn cũng trả lời bằng ba cái dấu hỏi, không nghĩ tới đêm nay, Nguyệt tỷ tỷ cũng đáp lại như thế.

Vậy có phải đã nói lên, tin nhắn đêm đó thật là do Nguyệt tỷ tỷ gửi đi hay không?

Đương nhiên, cũng có khả năng, tin tức vẫn còn ghi nhớ, nàng nhìn thấy, cho nên nhớ kỹ câu trả lời như thế này.

Nhưng bất kể nói thế nào, tâm cảnh của Nguyệt tỷ tỷ tựa hồ phát sinh một chút biến hóa, ba cái dấu hỏi này lộ ra nàng hoạt bát hơn nhiều, không còn lạnh như băng giống như trước kia.

Lạc Thanh Chu trả lời:

- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta có việc, không đi Tây Hồ, ta đang ở nội thành.