Nguyệt tỷ tỷ:
- Cùng với tiểu Nguyệt?
Lạc Thanh Chu:
- Không có
Nguyệt tỷ tỷ:
- Thế ở cùng một chỗ với ai?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, trả lời:
- Ta đêm nay không có thần hồn xuất khiếu.
Nguyệt tỷ tỷ:
- Nhục thân đang ở với ai?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, biên tập nói:
- Cùng một người bạn.
Đang muốn gửi đi, lại xóa bỏ, một lần nữa gửi đi tin nhắn mới:
- Cùng nương tử nhà ta.
Nguyệt tỷ tỷ: - Hô.
Lạc Thanh Chu:
- Nguyệt tỷ tỷ đi Tây Hồ à?
Nguyệt tỷ tỷ:
- Không có!
Lạc Thanh Chu:
- Tại sao không có đi?
Nguyệt tỷ tỷ không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu lại ngồi trên giường trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy xuống giường, đi qua đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bên ngoài.
Trong bầu trời đêm, trăng bạc trong sáng, đầy sao lấp lánh.
Lạc Thanh Chu đợi một hồi, vẫn không có đợi đến trả lời, đành phải chủ động nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ánh trăng thật tròn.
Nguyệt tỷ tỷ vẫn không có trả lời.
Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn qua trăng sáng trong bầu trời đêm, suy nghĩ tâm sự.
Trong phủ đệ nào đó ở ngoại thành, một thân ảnh xanh nhạt cũng đứng phía trước cửa sổ, đang nhìn trăng sáng trong bầu trời đêm mà ngẩn người.
Đêm tối yên tĩnh, gió thu đìu hiu.
Không biết qua bao lâu.
Thanh Chu đã tỉnh hồn lại, trả lời:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta ngủ đây.
Nguyệt tỷ tỷ: - Ngủ ngon.
Lạc Thanh Chu: - Ngủ ngon.
Hai người đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn qua trăng sáng cô đơn lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Thật lâu.
Lạc Thanh Chu đóng cửa sổ lại, thu hồi bảo điệp đưa tin, về tới trên giường, bắt đầu tiếp tục cảm ngộ kiếm ý.
Thần niệm ngưng tụ kiếm ảnh bên trong đan hải, lặp đi lặp lại vỡ vụn, lại xuất hiện.
Một mực tiếp tục đến trời sáng.
Trời tờ mờ sáng.
Trong tiểu viện phía ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng động rất nhỏ.
Lạc Thanh Chu lập tức nằm xuống, giả bộ như đang ngủ.
Không bao lâu, ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh, đứng ở bên ngoài nghe một hồi động tĩnh bên trong, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, thân ảnh lập tức lóe lên, lặng yên không một tiếng động vào phòng.
Sau đó đóng cửa sổ lại, đi đến bên giường, thấp giọng hô:
- Sở Phi Dương...
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, giả bộ như vẫn đang ngủ say.
Đạo thân ảnh kia đứng ở bên giường, nhìn hắn một hồi, đột nhiên cởi giày ra, bò lên giường, lập tức tiến vào trong chăn, dán vào trong ngực hắn, khẽ nói:
- Biết ngươi đã tỉnh.
Lạc Thanh Chu đành phải mở mắt ra, nói:
- Quận chúa, vẫn là mau đi ra đi. Nếu như bị Vương gia và Vương phi nhìn thấy, ta nhất định phải chết.
Nam Cung Mỹ Kiêu Nhíu mày nói:
- Ngươi rất sợ bọn họ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên sợ.
Nam Cung Mỹ Kiêu trào phúng:
- Ngươi đường đường là đệ tử thân truyền của tông chủ Lăng Tiêu tông, giết người cướp của, hủy thi diệt tích, tâm ngoan thủ lạt, làm đủ trò xấu, sẽ sợ bọn họ?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghiêm túc nói:
- Ta sợ bọn họ không phải bởi vì bọn hắn là Vương gia cùng Vương phi, mà bởi vì bọn họ là phụ thân cùng mẫu thân của quận chúa, cũng là nhạc phụ cùng nhạc mẫu sau này của ta. Kẻ xấu đến đâu, cũng có người yêu nhất và tôn kính nhất, không phải sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc xuống, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Sở Phi Dương, mặc dù ta biết ngươi đang hoa ngôn xảo ngữ, cố ý lấy lòng ta, nhưng ta quyết định tha thứ cho ngươi chuyện tối hôm qua câu dẫn Tuyết Y.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục tranh luận, nói:
- Tạ ơn quận chúa khoan dung độ lượng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Dùng cái gì để tạ?
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt mỹ lệ kiều diễm kia của nàng một chút, cúi đầu hôn một cái, nói:
- Có thể sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Không đủ.
Lạc Thanh Chu lại hôn lấy miệng nhỏ của nàng, đang muốn rời ra, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ôm lấy cổ của hắn, cắn một cái lên bờ môi của hắn, nụ hôn kéo dài thật lâu.
Thẳng đến khi bên ngoài lờ mờ, đêm đen bắt đầu thối lui, mặt trời mới mọc bắt đầu dâng lên trên biển mây.
Nam Cung Mỹ Kiêu buông hắn ra, bộ ngực chập trùng, hai con ngươi yêu mị mà mê ly nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, ta tối hôm qua suy nghĩ một đêm, ta cảm thấy vô luận ngươi về sau làm thế nào, phụ thân và mẫu thân ta cũng sẽ không đồng ý. Trừ phi... Chúng ta gạo nấu thành cơm, ngươi cố gắng một chút, để cho ta mang thai cốt nhục của ngươi....
Lạc Thanh Chu: - .....
Hai con ngươi Nam Cung Mỹ Kiêu nhu tình như nước nhìn hắn nói:
- Ngươi có thể chứ?
Lạc Thanh Chu vội vàng lắc đầu:
- Quận chúa, chưa kết hôn mà có con, nếu phụ thân và mẫu thân ngươi biết, tuyệt đối sẽ truy sát ta đến chân trời góc biển. Danh dự của ngươi, danh dự Nam Quốc quận vương phủ, cùng danh dự hoàng gia đều sẽ bị hao tổn.