- Tuyết Y!
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ở bên cạnh ngắt lời nàng, lạnh mặt nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi.
Nam Cung Tuyết Y quay đầu nhìn nàng nói:
- Ngươi muốn đi thì ngươi đi trước, ta lại không buồn ngủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu trì trệ, nói:
- Ngươi còn muốn đi gặp Lạc Thanh Chu hay không?
Nam Cung Tuyết Y khẽ nói:
- Tính tình hắn thúi như vậy, lại không đổi kết cục cho ta, ta đi gặp hắn làm gì? Sở công tử cũng biết kể chuyện xưa, mà người cũng ôn nhu hơn hắn, lại có thể đổi kết cục cho ta, ta có Sở công tử là đủ rồi, có gặp hắn hay không cũng không sao cả.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ....
Lúc này, Bạch Nhược Thủy đứng lên từ trên ghế, nói:
- Tuyết Y, thời gian đã không còn sớm, ngươi không buồn ngủ, Phi Dương người ta còn muốn nghỉ ngơi. Đi đi, trở về đi.
Nam Cung Tuyết Y không dám nghịch lại, nói:
- Mẫu thân, Mỹ Kiêu đâu? Nàng phải ở lại chỗ này à?
Bạch Nhược Thủy trầm giọng nói:
- Nàng tự nhiên cũng phải đi. Nếu nàng dám lưu lại nơi này, ngày mai phụ thân ngươi thế nhưng sẽ giết người.
Nam Cung Tuyết Y lúc này mới nhìn có chút hả hê nói:
- Mỹ Kiêu, đi, ngươi cũng không muốn ngày mai cha giết Phi Dương ca ca của nhà ngươi chứ.
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng nàng một chút, nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước, ta còn có mấy câu muốn nói với hắn.
Nam Cung Tuyết Y còn muốn lên tiếng, Bạch Nhược Thủy giữ nàng lại, đi ra ngoài.
Đợi mẹ con hai người đi ra tiểu viện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên giẫm một cước lên chân Lạc Thanh Chu, tức giận nói:
- Sở Phi Dương, ai bảo ngươi kể chuyện xưa câu dẫn Tuyết Y nha đầu kia? Ngươi biết rất rõ ràng nàng thích nghe cố sự, còn cố ý giảng dễ nghe như vậy, ngươi chính là cố ý! Ngươi muốn ăn sạch tỷ muội chúng ta đúng hay không? Hèn hạ vô sỉ, lòng tham hạ lưu, sắc đảm thao thiên!
Lạc Thanh Chu một mặt vô tội nói:
- Cố sự vốn chính là như thế, sao có thể trách ta đây?
- Thì trách ngươi! Ngươi chính là cố ý! Lòng ngươi mang ý đồ xấu, ăn trong chén nhìn trong nồi, ngươi muốn ăn sạch tỷ muội, muốn cho tỷ muội chúng ta cùng một chỗ động thủ động cước với ngươi, đúng hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng to con ngươi, mặt mũi tràn đầy sương lạnh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, ta thật không có nghĩ qua như vậy, ngươi cũng biết, trong nhà ta đã đáp ứng không xuể, nơi nào còn dám ra ngoài làm loạn. Mà ta và ngươi đều đã rất khó, nếu để cho vương gia cùng Vương phi biết được trong nhà của ta thật ra có nương tử, chỉ sợ hai chúng ta cũng…
- Ngươi ngậm miệng!
Nam Cung Mỹ Kiêu biến sắc, lập tức ngăn lại hắn nói tiếp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, cảnh cáo nói:
- Một người còn chưa tính, nếu như ngươi dám động hai người, phụ thân ta và mẫu thân khẳng định sẽ giết ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết, cho nên quận chúa yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu còn muốn lên tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Tuyết Y:
- Mỹ Kiêu, ngươi ở bên trong lề mề cái gì? Còn không ra, ta và mẫu thân sẽ tiến vào đó.
Nam Cung Mỹ Kiêu không còn dám đợi, lập tức đi đến cửa ra vào, quay đầu dữ dằn nói:
- Sở Phi Dương, ngươi tự giải quyết cho tốt, về sau cách xa nàng một chút.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Quận chúa yên tâm, ta nhất định.
Nam Cung Mỹ Kiêu gặp hắn nghe lời, lại nghĩ tới hắn đêm nay ôn nhu cùng biểu hiện rất tốt, dừng một chút, ngữ khí lại không khỏi mềm đi, nói:
- Nếu như bên trong nhà ngươi không có những người khác, ta... Hẳn là sẽ cân nhắc, nhưng... Chính ngươi suy nghĩ một chút, để hai tỷ muội hoàng gia làm thiếp cho ngươi, ngươi nhận nổi sao?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Quận chúa đừng nói nữa, ta nghe lời này đã hãi hùng khiếp vía, ta đương nhiên tiêu thụ không dậy nổi. Ta không có tư cách, ta không xứng.
Thần sắc Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới chậm dần, nói:
- Biết thì tốt rồi, ngươi vẫn là trước tiên nghĩ một chút về sau làm như thế nào giải quyết đi.
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Tuyết Y:
- Mẫu thân, chúng ta vẫn là vào nên xem xem xét đi, Mỹ Kiêu nha đầu kia khẳng định lại làm chuyện xấu đối với Sở công tử, miệng Sở công tử đều bị nàng cắn nát đây.
Biểu tình trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu ngưng trọng, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, mặt lạnh lại, bắt đầu đấu khẩu với nàng.
Lạc Thanh Chu đứng ở trong phòng, nghe âm thanh hai tỷ muội đấu võ mồm càng ngày càng đi xa, kinh ngạc trong chốc lát, mới thổi tắt ngọn đèn cùng ngọn nến, về tới giữa phòng.
Tình huống không hề lạc quan.
Mặc dù đêm nay Nam Quốc quận Vương cùng Vương phi đều thỏa hiệp, nhưng bọn họ cũng không biết hắn nhưng thật ra là người có gia thất.