Nam Cung Tuyết Y gặp nàng rốt cục bị mình cầm chắc, âm thầm cao hứng, không tiếp tục ép người quá đáng, quyết định từ từ sẽ đến.
- Sở công tử, ta muốn hỏi một chút, ngươi thích điểm nào nhất ở Mỹ Kiêu nhà ta?
Nam Cung Tuyết Y đột nhiên đuổi theo hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu vốn muốn ngăn cản, do dự một chút, yên lặng theo ở phía sau, dựng lên lỗ tai.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu thành thật đáp:
- Mỹ Kiêu quận chúa xinh đẹp, ôn nhu quan tâm, tâm địa thiện lương, chính nghĩa, thành thật, chưa từng gạt người, người tốt, tâm thật, khí chất cũng tốt, dù sao ta đều thích.
Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nhếch khóe môi lên.
Nam Cung Tuyết Y lại là ‘Uy hắc’ cười một tiếng, nói:
- Sở công tử, ngươi xác định Mỹ Kiêu ôn nhu quan tâm, chưa từng gạt người?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên xác định.
Lập tức lại tăng thêm một câu:
- Sắc không mê người người tự mê, trong mắt người tình biến thành Tây Thi. Vô luận ở trong mắt người khác Mỹ Kiêu quận chúa có bất kỳ khuyết điểm gì thì trong mắt ta, đó cũng là ưu điểm.
Vừa nghe lời này, Bạch Nhược Thủy đi ở phía trước cũng không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái.
Nam Cung Tuyết Y kinh ngạc một chút, lẩm bẩm nói:
- Sắc không mê người người tự mê, trong mắt người tình biến thành Tây Thi....
Lập tức hỏi:
- Như thế nào trong mắt người tình biến thành Tây Thi? Tây Thi là ai? Đây là một điển cố à?
Lạc Thanh Chu nghe vậy trong lòng khẽ động.
Thế giới này không có Tây Thi người này, tự nhiên cũng không có điển cố này.
Hơi chút trầm ngâm, hắn nói:
- Là một nhân vật bên trên một bản tiểu thuyết, Tây Thi là một tên nữ tử vô cùng xinh đẹp, giống như quận chúa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Nam Cung Tuyết Y sáng mắt lên, nói:
- Nhân vật bên trong tiểu thuyết? Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Lúc này, giọng Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng truyền đến:
- Giống với quận chúa nào?
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Đương nhiên là Mỹ Kiêu quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới hừ một tiếng, buông tha hắn, lập tức nhìn tỷ muội nhà mình đang có cặp mắt sáng tỏ, lập tức nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nói.
- Không cho phép giảng nội dung câu chuyện kia cho Tuyết Y nghe.
Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:
- Sở công tử, giảng cho ta, nếu không ta đêm nay sẽ ở lại nơi đó của ngươi không đi.
Nàng đã rất lâu đều không nhìn thấy tiểu thuyết thú vị, lúc này nghe nói Tây Thi kia người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức có chút đau đầu, vội vàng đuổi tới phía trước nói:
- Mẫu thân, Tuyết Y không biết tự trọng, người nhanh quản tỷ ấy.
Ai ngờ Bạch Nhược Thủy dừng bước lại, cũng quay đầu cười nói:
- Ta cũng rất tò mò Tây Thi đến cùng là ai. Dù sao thời gian còn sớm, chờ một lúc để Phi Dương giảng cho chúng ta một chút về cố sự kia đi.
Vừa nghe lời này, Nam Cung Tuyết Y lập tức hưng phấn nói:
- Tốt quá! Sở công tử, nhạc mẫu đại nhân nhà ngươi cùng chị vợ đều lên tiếng, ngươi cần phải nghe lời.
Lạc Thanh Chu: - ....
Nam Cung Mỹ Kiêu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay vỗ một cái trên lưng hắn, buồn bực nói:
- Ngươi chính là cố ý.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy oan uổng.
Thật sự là hắn biết được vị Tuyết Y quận chúa này thích nghe cố sự, nhưng vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói ra, hơn nữa còn là vì vuốt mông ngựa, ai có thể suy nghĩ tùy tiện một cái tên đã có thể gây nên ‘họa’ như vậy.
Toàn bộ hạ nhân đã lui xuống.
Bạch Nhược Thủy tự mình dẫn theo hắn, đi tới một tiểu viện.
Nơi này là phòng cho khách, bên trong sớm đã được thu thập sạch sẽ.
Tiến vào phòng khách, Nam Cung Tuyết Y tự mình đi nhóm lửa đèn và nến, sau đó tự mình đi bưng trà, rất ân cần.
Bạch Nhược Thủy ngồi xuống ghế dựa, hỏi:
- Phi Dương, chuyện xưa có thể loại là gì? Nói chuyện yêu đương, hay là chuyện lý thú giang hồ, lại hoặc là chuyện dính đến triều đình?
Trong lòng Lạc Thanh Chu hiểu rõ.
Vị Vương phi này cũng không phải vẻn vẹn muốn nghe cố sự, đoán chừng còn muốn xem tri thức, kiến thức cùng với năng lực ở phương diện khác của hắn.
Nếu như hắn chỉ là một vũ phu, ngay cả tri thức văn hóa cơ bản cũng đều không hiểu, đoán chừng trong lòng vị Vương phi này khẳng định lại sẽ một lần nữa chấm điểm cho hắn.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Tây Thi là một nữ tử, nhưng cố sự này lại liên quan tới việc nước. Một tên quốc chủ của quốc gia sắp bị tiêu diệt, nằm gai nếm mật, lợi dụng sắc đẹp dụ hoặc quốc chủ của đối địch, sau đó là phục quốc báo thù.
- Ồ?
Bạch Nhược Thủy nghe xong, lập tức hứng thú.
Nam Cung Tuyết Y cũng nhanh tới ngồi xuống, hỏi:
- Sở công tử, ngươi xem qua một quyển sách gọi « Thạch Đầu Ký » rất oanh động gần đây không?