Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Nghe nói là tiểu thuyết tình yêu nam nữ, tại hạ cũng không có hứng thú.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một cái, mặt mũi tràn đầy xem thường.
Nam Cung Tuyết Y vội vàng nói:
- Sở công tử hiểu lầm, bên trong « Thạch Đầu Ký » thật có tình yêu nam nữ, nhưng lại lộ ra rất nhiều nhân tính, tính cách cùng vận mệnh của mỗi nhân vật bên trong đều đặc sắc tuyệt luân, làm cho người thổn thức không thôi. Mỗi khi đọc một lần sẽ có cảm thụ bất đồng. Ta có thể khẳng định, quyển sách này về sau nhất định sẽ lưu truyền thiên cổ! Sau khi Sở công tử trở về, nhất định phải đọc đó, làm người không đọc « Thạch Đầu Ký », quả thật uổng đi kiếp này.
Lập tức, mặt mũi nàng lại tràn đầy đắc ý nói:
- Đúng rồi, ta cũng nhận biết tác giả viết « Thạch Đầu Ký », là một thiếu niên có tuổi tác không chênh lệch gì với ngươi, bất quá bộ dáng tuấn mỹ hơn ngươi nhiều lắm, còn là cử nhân đây, đặc biệt có tài hoa. Mà mỗi một bài thi từ hắn làm ra đều là tuyệt tác, làm cho người ta vỗ bàn tán dương, sau đó....
- Tuyết Y, ngươi ngậm miệng!
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ngắt lời nàng, lạnh mặt nói:
- Ngươi muốn nghe Sở Phi Dương kể chuyện xưa, hay phải tiếp tục khoe khoang tài hoa phu quân nhà biểu muội? Người ta có tài hoa, biết viết cố sự và làm thơ, lại có quan hệ thế nào với ngươi? Người ta là người đã có vợ, trong nhà thê thiếp đông đúc, cũng không phải ngươi, ngươi đắc ý cái gì?
Nam Cung Tuyết Y bị đánh gãy hào hứng, có chút tức giận trừng mắt nhìn muội muội của mình, nói:
- Ta chỉ chuẩn bị nghe cố sự, đột nhiên nhớ tới « Thạch Đầu Ký », sau đó tùy tiện nói vài câu. Mỹ Kiêu, ngươi đừng vu oan người ta. Ngươi cho rằng nhân tình ngươi là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông thì ta sẽ sợ ngươi?
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy châm chọc nói:
- Ta vu khống ngươi? Ngươi mặc kệ là ăn cơm hay là lúc ngủ, đều ôm tiểu thuyết, bức họa hay thi từ của người ta, mỗi lần nhìn thấy ta mở miệng chính là hỏi thăm phu quân của Vi Mặc người ta, còn muốn để cho ta dẫn ngươi đi tìm người ta, ngươi là một nữ hài tử chưa xuất các, đường đường là quận chúa, ngươi không biết xấu hổ?
Nam Cung Tuyết Y lập tức buồn bực nói:
- Mỹ Kiêu, không xấu hổ chính là ngươi! Ngươi đêm nay....
- Được rồi, nhà đang có khách, lăn tăn cái gì?
Bạch Nhược Thủy lập tức nghiêm nghị nói:
- Nếu tỷ muội hai người các ngươi muốn nhao nhao, hiện tại cứ đi ra bên ngoài nhao nhao, đừng quấy rầy ta nghe chuyện xưa. Phi Dương giảng đi, không cần phải để ý đến các nàng.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vâng.
Nam Cung Tuyết Y hừ lạnh một tiếng, lập tức an tĩnh lại, dựng lỗ tai, nhưng lại nhịn không được nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Người có vợ lại ra sao, tam thê tứ thiếp lại như thế nào? Người ta mới không quan tâm...
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Mẫu thân, người đã nghe chưa?
Bạch Nhược Thủy sầm mặt lại nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi nhất định phải cãi nhau với tỷ tỷ ở trước mặt khách nhân mới chịu đúng không? Ngươi hôm nay thế nào? Trước kia ngươi ngay cả nói một câu với Tuyết Y cũng không muốn, hôm nay làm sao nói nhiều như vậy? Còn một mực nhằm vào nàng?
Nam Cung Mỹ Kiêu yếu ớt nói:
- Ta không có, nàng...
- Nàng thế nào? Nàng chỗ nào chọc giận ngươi rồi? Không phải thích nói lung tung à, ngươi cũng không phải lần đầu tiên nhận biết nàng, nàng cũng chỉ nói một chút mà thôi.
Bạch Nhược Thủy cau mày nói.
Bờ môi Nam Cung Mỹ Kiêu bỗng nhúc nhích, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không có nói ra miệng, quay người qua, lạnh mặt nói:
- Dù sao ta là vì tốt cho nàng, cũng là vì tốt cho các ngươi.
Bạch Nhược Thủy còn muốn hỏi lại, Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Vương phi, hai vị quận chúa, còn muốn nghe cố sự hay không?
Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:
- Muốn nghe, Sở công tử, ngươi nhanh giảng đi, đừng để ý tới nàng. Ta là tỷ tỷ, ta không chấp nhặt với nàng, hừ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì thêm.
Bạch Nhược Thủy nhẹ nhàng nói:
- Phi Dương, kể đi.
Lạc Thanh Chu nhìn mẫu nữ ba người mặt mày tương tự, dáng người yểu điệu dưới ánh đèn một chút, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cao giọng kể.
- Cực kỳ lâu trước kia, có một quốc gia gọi là Việt quốc, Việt quốc có một quốc quân, tên là Câu Tiễn...
Bóng đêm dần dần sâu.
Giọng nói của Lạc Thanh Chu trong trẻo, quanh quẩn trong sảnh đường.
Nam Quốc quận Vương phi cùng Nam Cung tỷ muội mẹ con ba người, đều ngồi nghiêm chỉnh dưới ánh đèn, nín thở ngưng thần, nghe như si như say.
- Câu Tiễn nằm gai nếm mật, theo đề nghị của mưu sĩ Phạm Lãi, lấy lòng Phù Sai, trong lúc Phù Sai bệnh nặng, tự mình chăm sóc, ngay cả việc đổ phân...
- Sau khi được thả về, Câu Tiễn nhằm vào nhược điểm dâm mà háo sắc của Ngô Vương, đại phu Văn Chủng hiến bảy kế sách diệt Ngô, một kế trong đó chính là, mỹ nhân kế...