Nam Cung Tuyết Y ở một bên đột nhiên chen miệng nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi xác định ngươi chỉ là thuận miệng nói, mà không phải mưu đồ đã lâu?
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, dữ dằn trừng mắt nhìn nàng một chút.
Nam Cung Tuyết Y thè lưỡi cười, đưa mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nàng, đột nhiên lại nói:
- Phụ thân, đã Mỹ Kiêu thật vất vả có người truy cầu, vậy ngài cũng giúp nàng một chút đi. Cùng lắm thì chờ một lúc cảnh cáo những hạ nhân kia, để bọn hắn không nên truyền đi chuyện đêm nay, hoặc ra lệnh cho mấy người phía dưới, Sở công tử là tới bái phỏng ngài, không có quan hệ với Mỹ Kiêu, như vậy, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của Mỹ Kiêu và mặt mũi vương phủ chúng ta
Bạch Nhược Thủy ở một bên cũng hỗ trợ nói chuyện.
- Tuyết Y nói rất đúng, lão gia có thể nói là thế hệ con cháu hảo hữu của ngươi tới bái phỏng, bởi vì sắc trời đã muộn, cho nên ở trong phủ một đêm. Chờ một lúc lại cảnh cáo những hạ nhân kia một chút là được, hẳn là sẽ không truyền bậy ra ngoài.
- Về phần ngày mai vị chỉ huy sứ Cẩm Y vệ kia tới chơi, lão gia lại nói theo Mỹ Kiêu là được, chắc hẳn lấy thân phận của đối phương, cũng sẽ không truyền ra chuyện làm ảnh hưởng đến danh dự con cái Hoàng gia ra ngoài, coi như hắn truyền ra ngoài, chúng ta không thừa nhận là được.
Nam Cung Ngọc Phong nhìn Lạc Thanh Chu một cái, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Mỹ Kiêu, mẫu thân ngươi đã nói như vậy, vậy tối nay cứ để hắn ở lại đi, ngày mai ta tự sẽ giúp ngươi nói chuyện. Bất quá ngày mai qua đi, hắn cần rời khỏi. Mặc kệ hắn là thân phận gì, muốn cưới nữ nhi của Nam Cung Ngọc Phong ta thì cần dựa theo quy củ, cưới hỏi đàng hoàng. Trước khi chưa có thành thân, ta không hi vọng lần sau còn có chuyện xảy ra như vậy.
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức vui vẻ nói:
- Tạ ơn phụ thân, người yên tâm, không có lần sau.
Lần này đã thành, còn cần lần sau?
Lạc Thanh Chu cũng chắp tay nói:
- Đa tạ vương gia, vương gia yên tâm, vãn bối về sau nhất định làm việc theo quy củ, tuyệt sẽ không làm hỏng danh dự của quận chúa.
Nam Cung Ngọc Phong lại nhìn vết cắn bên trên môi hắn một chút, hừ lạnh một tiếng, đứng người lên, trầm mặt, phẩy tay áo bỏ đi.
Trong phòng khách, mấy người hai mặt nhìn nhau.
Nam Cung Tuyết Y cười nói:
- Phụ thân giống như rất tức giận, đoán chừng là đau lòng vì khuê nữ bảo bối của mình bị người khác cướp đi.
Bạch Nhược Thủy đứng lên nói:
- Phi Dương, đi thôi, ta dẫn ngươi đi phòng khách phía sau nghỉ ngơi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Mẫu thân, ta dẫn hắn đến là được rồi.
Bạch Nhược Thủy nhìn nàng một cái, không nói gì, đi ra cửa.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo ra ngoài.
Nam Cung Tuyết Y ở một bên thấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu, mẫu thân chắc là sợ ngươi đưa người ta đến phòng của ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lườm nàng một chút.
Nam Cung Tuyết Y cũng không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn nàng một cái, nói:
- Vừa rồi ta còn giúp ngươi nói chuyện nữa đó, nếu không phụ thân sẽ không đồng ý. Mỹ Kiêu ngươi cũng phải giúp ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Ngươi nằm mơ!
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn không chớp mắt đi theo sau lưng Bạch Nhược Thủy.
Mà hai tỷ muội thì cùng đi ở phía sau hắn.
Nam Cung Tuyết Y lập tức uy hiếp nói:
- Mỹ Kiêu, nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ đem những chuyện xấu hổ của ngươi từ nhỏ đến lớn nói hết cho Sở Phi Dương nghe. Ta còn muốn nói cho hắn biết hành vi ti tiện thích vung vôi của ngươi. Để hắn khinh bỉ ngươi, chế giễu ngươi.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu giật giật, không sợ hãi chút nào nói:
- Tùy ngươi.
Nam Cung Tuyết Y đụng nàng một cái nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám nói?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ngươi có thể thử một chút đi.
Nam Cung Tuyết Y gặp nàng tựa hồ thật không có chút sợ hãi, nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nói:
- Ta còn muốn nói cho hắn biết, ngươi lúc ngủ thích mặc quần áo chủng loại không muốn mặt, không biết xấu hổ kia của chế áo phường Tần gia làm ra.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu đột biến, một tay bịt miệng nàng lại.
Nam Cung Tuyết Y thấy thế, lập tức hưng phấn lên, ô ô vài tiếng, mở tay của nàng ra, cười ha ha nói:
- Rốt cục để cho ta bắt lại cái chuôi của ngươi, Mỹ Kiêu, đáp ứng ta, dẫn ta đi gặp Lạc công tử, nếu không, hừ hừ.
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt nàng nói:
- Ngậm miệng.
Nam Cung Tuyết Y lập tức chu miệng, gật đầu nói:
- Ta sẽ ngậm miệng, bất quá ngươi phải dùng đồ vật để chặn lấy miệng nhỏ của ta, dùng như thế nào để sẽ không nói lung tung ở trước mặt Sở Phi Dương của ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt, không tiếp tục để ý tới nàng.