Đương nhiên, Nam Cung Tuyết Y thì không biết.
Nàng gặp trong đại sảnh đột nhiên yên lặng lại, hiếu kì hỏi:
- Đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông, rất lợi hại phải không?
Không có người trả lời nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng chỉ nhìn nàng một cái, mặc kệ nàng.
Ánh mắt Bạch Nhược Thủy kinh nghi nhìn thiếu niên trước mắt, đột nhiên lại hỏi:
- Mặc dù ta nghe nói Lăng Tiêu tông thu ngươi làm đệ tử thân truyền, nhưng cũng không có nghe nói vị phong chủ nào trong Lăng Tiêu tông thu ngươi. Sư phụ của ngươi là ai?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu cũng quay đầu, nhìn về phía người nào đó bên cạnh.
Bởi vì nàng cũng không biết, hắn đến cùng được ai thu làm đệ tử thân truyền.
Nàng hoài nghi là vị Lệnh Hồ Thanh Trúc ở Kiếm Phong kia, nhưng cũng không có đạt được đáp án khẳng định.
Lạc Thanh Chu thấy tất cả mọi người nhìn của mình, do dự một chút, chắp tay nói:
- Vương phi, vãn bối có thể nói cho ngài, bất quá vãn bối không hi vọng chuyện này truyền đi.
Ánh mắt Bạch Nhược Thủy sáng lên, hồ nghi nói:
- Được Lăng Tiêu tông thu làm đệ tử thân truyền, đây là vinh dự lớn bực nào, người người hâm mộ kính sợ, vì sao ngươi không dám truyền đi? Hẳn là giả.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cũng không lại nói tiếp.
Nam Cung Ngọc Phong trầm giọng mở miệng nói:
- Ngươi cứ việc nói, chuyện này, bản vương có thể cam đoan với ngươi, bất kỳ người nào trong phòng này cũng sẽ không nói.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nói:
- Đa tạ vương gia.
Lập tức móc ra một tấm lệnh bài từ trên người, nói:
- Vãn bối cũng không phải bị phong chủ Lăng Tiêu tông thu làm đệ tử thân truyền, mà là được tông chủ Lăng Tiêu tông Tử Hà tiên tử thu làm đệ tử thân truyền. Vãn bối bây giờ là đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ Lăng Tiêu tông. Sư phụ bàn giao, không thể kể ra cho người ngoài nghe, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, cho nên vãn bối mới không dám nhiều lời.
Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh mấy tức.
Thân ảnh Bạch Nhược Thủy đột nhiên lóe lên, lao đến trước mặt hắn, đoạt lấy lệnh bài đặc chế trong tay hắn, đưa mắt nhìn kỹ.
Chính diện lệnh bài có khắc rõ năm đám mây.
Dưới đám mây, dùng chữ viết của Đại Viêm viết bốn chữ lớn: Tông chủ thân truyền.
Mà mặt sau lệnh bài thì khắc rất nhiều hoa văn cổ quái.
Lệnh bài không biết do gỗ gì chế tạo thành, tính chất cứng rắn, trọng lượng rất nhẹ, phía trên tản ra một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Giữ tại lòng bàn tay, cảm giác tựa hồ có một cỗ năng lượng kỳ quái đang lưu động.
Bạch Nhược Thủy nhíu chặt lông mày, thần sắc ngưng trọng nhìn lệnh bài trong tay, nửa ngày không nói gì.
Trong đại sảnh, yên tĩnh im ắng.
Lại qua một lát.
Nam Cung Tuyết Y rốt cục nhịn không được hỏi:
- Mẫu thân, là thật sao?
Bạch Nhược Thủy lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt khó tin nhìn về phía thiếu niên trước mặt, lại lần nữa đánh giá hắn một phen, mới gật đầu nói:
- Là thật, đích thật là lệnh bài của Lăng Tiêu tông.
Nói rồi nàng đưa tới lệnh bài, trên mặt đột nhiên lộ ra mỉm cười, nói:
- Phi Dương, cửa hôn sự này, ta đồng ý. Bất quá, ngươi còn phải thuyết phục Vương gia nhà ta, dù sao ngươi sẽ cướp đi nhi nữ bảo bối hắn cưng chiều vài chục năm.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận lệnh bài, cúi đầu cung kính nói:
- Đa tạ Vương phi.
Bạch Nhược Thủy nhìn nhị nữ nhi của mình một chút, cho nàng một ánh mắt tán thưởng, sau đó trở lại cái ghế ngồi xuống, không tiếp tục chen vào, trên mặt mang theo ý cười, nhìn tâm tình rất không tệ.
Nam Cung Mỹ Kiêu âm thầm thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía một bên khác, nói:
- Phụ thân, ta tạm thời không cầu người đồng ý ta cùng Sở Phi Dương ở cùng một chỗ, chỉ hi vọng phụ thân có thể lưu hắn trong phủ một đêm, sau đó ngày mai nói giúp ta một chút với Lạc Trường Thiên, có thể chứ?
Nam Cung Ngọc Phong không có trả lời ngay, thần sắc uy nghiêm trầm mặc một lát, mới nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nàng, nói:
- Lấy thân phận đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông của hắn, ngươi cần gì phải giúp hắn lừa gạt Cẩm Y vệ? Cẩm Y vệ ở trước mặt bách quan cáo mượn oai hùm, không ai bì nổi, ở trước mặt năm đại tông môn, cũng không dám phách lối. Cho dù hắn không muốn bại lộ thân phận đệ tử thân truyền của Tông chủ Lăng Tiêu tông, nhưng tùy tiện một danh phận đệ tử thân truyền, trước khi có bằng chứng, Cẩm Y vệ cũng sẽ không dám động đến hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, mềm giọng nói:
- Ta chỉ không muốn để cho Cẩm Y vệ đi phiền hắn, lúc ấy Cẩm Y vệ hỏi thăm, ta cứ nghĩ nói chuyện lừa bọn hắn. Ai ngờ Lạc Trường Thiên vậy mà không buông tha, ngày mai lại còn muốn tới hỏi thăm ngài, cho nên ta mới mang Sở Phi Dương trở về cầu phụ thân hỗ trợ.