- Phu nhân, lão thân vô năng, để ngài mất mặt.
Sắc mặt Bạch Nhược Thủy đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn nàng một cái nói:
- Trần ma ma, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.
Trần ma ma cung kính đáp ứng một tiếng, trước khi đi, vẫn không nhịn được nhìn về phía thiếu niên kia, một mặt u oán nói:
- Tiểu tử, lão thân sống hơn nửa đời người, thân thể còn chưa hề trần trụi qua trước mặt người khác, ngươi đêm nay để lão thân hai lần trần trụi, lão thân nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi. Nếu ngươi làm quận mã của nhị tiểu thư nhà ta, lão thân sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu ngươi cô phụ nàng, lão thân nhất định cùng ngươi không chết không thôi.
Nam Cung Tuyết Y bên trên hành lang đột nhiên ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, hô:
- Sở Phi Dương, Trần ma ma cho tới bây giờ, vẫn còn tấm thân xử nữ nha. Ngươi nhìn thấy thân thể của nàng, cần phụ trách đối với nàng. Nếu ngươi về sau cô phụ Mỹ Kiêu, Trần ma ma nhất định sẽ đuổi theo muốn gả cho ngươi.
Mặt mo Trần ma ma cứng đờ, lập tức lui xuống.
Nam Cung Ngọc Phong quay đầu trừng nữ nhi mình một chút, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nói:
- Tuyết Y, không được nói bậy.
Nam Cung Tuyết Y nhìn hắn một cái, lúc này mới kịp phản ứng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì nói:
-Được, ta không nói, phụ thân vừa rồi giống cũng nhìn....
Khóe miệng Nam Cung Ngọc Phong giật một cái, không tiếp tục để ý tới nàng, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu niên trong đình viện.
Bạch Nhược Thủy đột nhiên mở miệng nói:
- Mỹ Kiêu, hắn thật chỉ là cảnh giới Võ Sư trung kỳ?
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này đã không còn chột dạ, rất có lực mà nói:
- Đương nhiên. Mẫu thân nếu không tin, có thể tự mình đến thử một chút.
Lập tức lại tăng thêm một câu:
- Bất quá mẫu thân yên tâm, Sở Phi Dương khẳng định không dám dùng toàn lực với mẫu thân, càng sẽ không dùng lôi điện.
Đầu lông mày Bạch Nhược Thủy co lại, trong lòng tỏa ra ngạo khí, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nghĩ mẫu thân sẽ sợ hắn? Cho dù hắn dùng lôi điện, lại như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu không tranh luận với nàng, nói:
- Mẫu thân đương nhiên sẽ không sợ hắn, hắn hẳn là sợ mẫu thân mới đúng. Đúng không, Sở Phi Dương?
Nàng nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Vãn bối tự nhiên không phải đối thủ của Vương phi, Vương phi chỉ dùng một cái tay đã có thể đánh bại vãn bối.
Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nhếch khóe môi lên một chút, thấp giọng nói:
- Bản quận chúa cũng chỉ dùng một cái tay đã có thể đánh bại ngươi, một chân cũng có thể.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn xuống đất, không có lên tiếng.
Bạch Nhược Thủy còn muốn tra hỏi, Nam Cung Ngọc Phong bên cạnh mở miệng nói:
- Vào nhà nói chuyện đi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, đi theo vào trong nhà.
Nhìn Vương phi tạm thời xong, về phần vị Nam Quốc quận vương này, chỉ sợ có chút khó.
Dù sao đối phương thân là chủ nhân một nhà, ngoại trừ muốn cân nhắc hạnh phúc nữ nhi nhà mình ra, còn muốn cân nhắc chuyện khác và các loại ảnh hưởng.
Tiến vào phòng khách.
Nam Cung Ngọc Phong ngồi xuống ghế dựa, lại lần nữa đánh giá thiếu niên ở trước mắt một chút, nói:
- Ngươi là người Mạc Thành sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay đáp:
- Vâng.
Nam Cung Ngọc Phong nhíu nhíu mày.
Nếu là Mạc Thành, vậy không cần thiết hỏi lại gia thế bối cảnh.
Môn không đăng, hộ không đối, trong lòng hắn hiện ra sự bài xích.
Bất quá duy nhất để hắn có chút an ủi là, đối phương là một võ giả, hơn nữa thoạt nhìn vẫn là một tên võ giả tiền đồ không tệ.
- Sư môn ngươi là gì?
Hắn lại hỏi.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vãn bối là đệ tử của Lăng Tiêu tông.
- Lăng Tiêu tông?
Nghe được cái tên này, Nam Cung Ngọc Phong nao nao.
Mà Bạch Nhược Thủy ngồi ở bên cạnh hắn thì kinh ngạc một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, tự lẩm bẩm:
- Lăng Tiêu tông, Sở Phi Dương... Cái tên này... Có chút quen thuộc?
Nam Cung Ngọc Phong nhìn nàng một cái, lại hỏi:
- Đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn?
Không đợi Lạc Thanh Chu trả lời, thân thể Bạch Nhược Thủy đột nhiên chấn động, đột nhiên từ trên ghế đứng lên nói:
- Sở Phi Dương! Lần này Lăng Tiêu tông cử hành Lăng Tiêu thi đấu, có một tên đệ tử Võ Sư trung kỳ, trên lôi đài vượt cấp đánh bại đệ tử Võ Sư hậu kỳ, bất quá tổng bảng xếp hạng chỉ thứ sáu, nhưng lại được Lăng Tiêu tông thu làm đệ tử thân truyền! Tên của hắn giống như cũng gọi Sở Phi Dương, phải ngươi hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức thay mặt đáp:
- Mẫu thân, chính là hắn, Sở Phi Dương.
Vừa nghe lời này, mặt mũi Bạch Nhược Thủy tràn đầy biểu lộ kinh ngạc.
Sắc mặt Nam Cung Ngọc Phong cũng hơi đổi.
Hắn tự nhiên sẽ hiểu Lăng Tiêu tông - một trong năm đại tông môn Đại Viêm là tồn tại ra sao, cũng tự nhiên hiểu biết đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông là thân phận cỡ nào.