Đây chính là toàn lực của hắn sao?
Hay là nói, thật ra hắn còn ẩn tàng?
Trong đình viện, yên tĩnh mấy tức.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang muốn tiến lên, Trần ma ma nằm rạp trên mặt đất đột nhiên hú lên quái dị, từ dưới đất nhảy dựng lên, lập tức nhanh chóng mặc vào y phục, vừa sợ vừa giận, vừa thẹn vừa hận, lên tiếng kêu lên:
- Hảo tiểu tử, lão thân còn không có dùng toàn lực đây.
Dứt lời, toàn thân đột nhiên động gió gào thét, cơ bắp hai tay nâng lên, thân thể bỗng nhiên cất cao, biến càng cao hơn càng cường tráng hơn.
Khí thế toàn thân cũng đột nhiên biến đổi.
- Tiểu tử! Ăn một cái khai thiên tích địa quyền của lão thân.
Quả đấm của nàng đột nhiên trở nên to lớn, trên cánh tay quấn quanh kình phong, ‘Oanh’ một tiếng, đập tới Lạc Thanh Chu.
Bởi vì tốc độ của nàng quá nhanh, lực lượng rất đáng sợ, trong không khí đột nhiên bộc phát ra một hồi tiếng rít chói tai.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu đứng sau lưng Lạc Thanh Chu cách đó không xa thấy thế thay đổi.
Mà bên trên hành lang, trong mắt Bạch Nhược Thủy lấp lóe tinh quang, cũng không ngăn cản.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng, hai quả đấm to lớn nặng nề mà đánh vào nhau.
Trên nắm tay Lạc Thanh Chu đột nhiên sáng lên một đạo quyền mang màu vàng kim, đồng thời, mặt ngoài nắm đấm của hắn có phủ thêm một tầng quyền sáo màu vàng kim thật mỏng.
Lần này, hắn dùng tới Kim Cang Quyền vừa tu luyện được.
Nhưng đó cũng không phải toàn bộ thực lực của hắn.
Trong nháy mắt khi quyền mang màu vàng kim sáng lên, ‘Tư’ một tiếng, một đầu lôi điện màu tím thô to lần nữa xuất hiện, trong nháy mắt thuận theo cánh tay Trần ma ma quấn quanh ở trên người nàng.
Đồng thời, lực lượng bên trong đan hải trong cơ thể Lạc Thanh Chu mãnh liệt tuôn ra.
Một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên thấu qua nắm đấm, bộc phát ra.
- Oanh!
Thân thể to lớn của Trần ma ma lại trực tiếp bị đập bay ra ngoài!
Thân thể bị lôi điện quấn quanh nặng nề ngã xuống dưới góc tường hơn mười mét bên ngoài, trên người tích cách cách một trận loạn hưởng, bị lôi điện giật run rẩy, toàn thân không có chỗ nào không bị...
Trong nháy mắt, lại là toàn thân đầy ánh sáng, không có một sợi vải.
Mà Lạc Thanh Chu cứng đối cứng đánh ra một quyền so tay với lão ma ma có được thực lực Võ Sư hậu kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào.
Đương nhiên, đó cũng không phải toàn bộ thực lực của hắn.
Giờ khắc này, hắn mới hiểu được, hắn mặc dù một mực kẹt tại Võ Sư trung kỳ không có đột phá, nhưng thực lực chân chính của hắn sớm đã đột phá, tu vi Võ Sư hậu kỳ trong tay hắn vậy mà sống không qua một quyền.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, Nguyệt tỷ tỷ nói tới Lôi Linh chi căn đến cùng là cái gì.
Bất kỳ công pháp gì ở trong tay của hắn đều có thể kèm theo lôi điện, đều có thể để uy lực trở nên càng lớn, càng kinh khủng.
Mà thực lực chân chính của hắn được Lôi Linh chi thể gia trì, tuyệt đối không phải võ giả ngang cấp có thể so sánh, hắn thậm chí có thể một quyền miểu sát bọn hắn.
Khó trách khi biết hắn là Lôi Linh chi thể, tiểu Nguyệt quỳ liếm hắn, ngay cả thiếu nữ Yêu tộc kia cũng năm lần bảy lượt câu dẫn hắn, muốn cùng hắn giao phối.
Khó trách hắn cảm giác tu luyện bất kỳ công pháp gì đều là rất nhẹ nhàng...
Lôi Linh chi thể này quả nhiên là thứ tốt.
Như thế mà nói, hắn báo thù, cũng không cần đợi thêm rất lâu.
- Tiểu tử, ngươi có thể đừng có lại... Đừng có lại dùng điện giật lão thân hay không...
Lúc này, Trần ma ma nằm rạp trên mặt đất bị điện giật toàn thân đen nhánh, miệng méo mắt lác run giọng nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, thu hồi nắm đấm, lập tức thu hồi khí thế trên người.
Đối phương là tu vi Võ Sư hậu kỳ, lực phòng ngự cường đại, điểm ấy lôi điện khẳng định sẽ không gây thương tổn được cơ thể đối phương, chỉ là để nàng bị tổn thương chút da lông cùng kinh hãi mà thôi.
Quận chúa bảo hắn dùng toàn lực, hắn mặc dù không thể dùng toàn lực, nhưng cũng không thể ném đi mặt mũi của quận chúa.
Mà lại hắn đêm nay nhất định phải xuất ra một chút thực lực để chứng minh mình, nếu không, Nam Quốc quận Vương cùng Vương phi sao lại từ bỏ ý đồ?
Dù sao trộm đi nữ nhi bảo bối của người ta.
- Trần ma ma, xin lỗi, thật sự là ngài quá cường đại, vãn bối bất đắc dĩ mới dùng lôi điện, nếu không ta cản bản không phải đối thủ của ngươi.
Lạc Thanh Chu chắp tay khiêm tốn nói.
Vừa nghe lời này, khóe miệng ba người bên trên hành lang đều co quắp một cái.
Mà Nam Cung Mỹ Kiêu đứng sau lưng hắn thì nhếch miệng, trong ánh mắt nhìn về phía bên trên hành lang lại đầy tràn đắc ý không che giấu được.
Trần ma ma ở trên mặt đất lung lay một hồi, gương mặt khôi phục lại bình thường.
Nàng từ dưới đất bò dậy, mặc quần áo vào, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên đối diện một chút, mới khom người xấu hổ nói người bên trên hành lang: