Nam Cung Tuyết Y nói:
- Sau đó thì sao, còn không phải trở về? Ngươi có thể vĩnh viễn không cần cái nhà này, mãi mãi cũng không còn gặp phụ thân và mẫu thân?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, quay người qua, hừ lạnh nói:
- Ai mà thèm.
Nam Cung Tuyết Y lại nhìn thiếu niên kia một chút, sau đó nhìn về phía nàng nói:
- Mỹ Kiêu, chờ một lúc ta có thể giúp ngươi nói chuyện, nhưng ta có một điều kiện.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía nàng nói:
- Điều kiện gì? Ngươi nói trước đi.
Nam Cung Tuyết Y dừng một chút, nói:
- Ta muốn gặp Lạc công tử, ngươi mỗi lần đi Tần phủ, mang ta cùng đi, như thế nào?
Vừa nghe lời này, biểu lộ trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trì trệ.
Nam Cung Tuyết Y nhíu mày nói:
- Ngươi không đáp ứng, chờ một lúc mẫu thân nếu động thủ đánh hắn, cũng đừng trách ta không ngăn cản.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, quay đầu, nhìn về phía người nào đó, nắm chặt nắm đấm:
- Đánh chết là tốt nhất.
Nam Cung Tuyết Y: - ? ? ?
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục để ý tới nàng, lạnh mặt hô:
- Sở Phi Dương, đi thôi, đi vào.
Nói xong, đi lên bậc thang.
Lạc Thanh Chu lập tức đi theo.
Nam Cung Tuyết Y ngây cả người, cũng đi theo, thấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu, vậy ta lui một bước, ta một tháng chỉ đi ba lần, như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu giọng lạnh lùng nói:
- Đừng nghĩ nữa.
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Hai lần?
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục để ý tới nàng, bước nhanh hơn.
Nam Cung Tuyết Y đành phải lôi kéo ống tay áo của nàng nói:
- Một lần? Một lần còn không được sao? Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nghe hắn kể chuyện xưa, muốn theo hắn nghiên cứu thảo luận kịch bản hoạ từ, tuyệt sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì đối với hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn không có để ý tới nàng, mà quay đầu, hung hăng trừng người nào đó sau lưng một chút.
Ba người tiến vào trong phủ, tự có nha hoàn đi ra phía sau thông báo Vương phi.
Mà lúc này, Nam Quốc quận vương đang ngồi trong phòng khách, uống trà, nghe quản gia báo cáo tình huống thu chi gần đây.
Nam Cung Tuyết Y đột nhiên chạy đến phía trước, vượt lên trước tiến vào phòng khách, lớn tiếng tố cáo:
- Phụ vương, Mỹ Kiêu trở về, còn mang về cho ngài một người quận mã.
Vừa nghe lời này, chén trà trong tay Nam Cung quận vương lập tức lắc lư một cái, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía ngoài cửa.
Quản gia bên cạnh thấy thế, vội vàng khom người lui xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc đầu giả bộ như không có chút sợ hãi, chẳng hề để ý, giờ phút này lại dừng chân ở ngoài cửa, trong lòng đầy hoảng loạn.
Lạc Thanh Chu ở sau lưng thấp giọng nói:
- Quận chúa, chờ một lúc để ta nói chuyện là được.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, không tiếp tục do dự, đi vào, nhìn phụ thân đang tỏ ra thần sắc uy nghiêm ngồi trên ghế, trong lòng hoang mang rối loạn, mở miệng nói:
- Phụ vương, hắn gọi Sở Phi Dương, ta hôm nay dẫn hắn trở về, là có chuyện muốn nhờ.
Lạc Thanh Chu vội vàng tiến lên khom mình hành lễ, nói:
- Bái kiến quận vương gia.
Nam Cung Ngọc Phong cau mày, ánh mắt uy nghiêm đánh giá hắn, cũng không đáp lời.
Trong đại sảnh lập tức lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
Đang lúc Lạc Thanh Chu muốn mở miệng nói chuyện trước, Nam Cung Ngọc Phong đột nhiên hỏi:
- Mỹ Kiêu, ban đầu ở Mạc Thành, cừu nhân ngươi muốn tìm kia không phải cũng gọi Sở Phi Dương à?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, cúi đầu nói:
- Vâng.
Nam Cung Ngọc Phong hỏi tiếp:
- Là hắn sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ gật đầu.
Nam Cung Ngọc Phong nhìn chằm chằm thiếu niên dưới đường, trầm mặc một hồi, nói:
- Nói đi, tối nay tới đây có chuyện gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu lên nói:
- Phụ thân, Sở Phi Dương bị Cẩm Y vệ vu khống, hôm nay Cẩm Y vệ đến hỏi ta, ta hơi hoảng, nói Sở Phi Dương hiện tại đang ở trong nhà của ta. Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Lạc Trường Thiên bảo ngày mai sẽ đến trong phủ bái phỏng, cho nên... Ta muốn lưu Sở Phi Dương ở chỗ này một đêm, thuận tiện, hi vọng phụ thân ngày mai có thể giúp ta nói chuyện.
Nam Cung Ngọc Phong nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cẩm Y vệ? Lạc Trường Thiên?
Lập tức nghiêm túc nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi cũng đã biết, Lạc Trường Thiên hiện tại là hồng nhân trước mặt Thánh thượng? Thánh thượng cho hắn quyền lợi, còn muốn lớn hơn cả Hình bộ. Bọn hắn muốn bắt người, ngươi như thế nào có thể ngăn được?
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu nói:
- Phụ thân, ta biết ta ngăn không được, nhưng....
Nàng dừng một chút, đột nhiên lại ngẩng đầu, đưa tay cầm tay người nào đó bên cạnh, ánh mắt kiên quyết nói:
- Nhưng ta thích hắn, cho nên ta nhất định phải giúp hắn. Nếu như phụ thân không thể giúp hắn, vậy ta sẽ mang theo hắn rời khỏi kinh đô, cao chạy xa bay, cũng sẽ không quay lại nữa.