Trong đại sảnh lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Nam Cung Tuyết Y đột nhiên mở miệng hỏi:
- Mỹ Kiêu, Cẩm Y vệ có chứng cứ không?
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời.
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Bọn hắn không có chứng cứ.
Nói rồi, hắn khom người nói tiếp:
- Quận vương gia, tại hạ tối nay tới trong phủ quấy rầy, cũng không phải nhờ ngài che chở, càng không phải để ngài trở mặt với Cẩm Y vệ. Chỉ là hôm nay quận chúa nói láo với Cẩm Y vệ, cần che lấp, cho nên tại hạ mới tới. Ngày mai tại hạ sẽ rời đi, tuyệt không dám lưu lại bên trong phủ quấy rầy.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Đương nhiên, nếu như quận vương gia không nguyện ý hỗ trợ, tại hạ hiện tại có thể rời đi.
Nam Cung Ngọc Phong nheo mắt, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Trước không nói chuyện của Cẩm Y vệ, chuyện ngươi và tiểu nữ nhà ta là chuyện gì xảy ra? Ngươi có thể nói một chút không?
Lạc Thanh Chu cảm thụ được sự mềm mại trong lòng bàn tay cùng khí tức thiếu nữ bên cạnh, cung kính nói:
- Tại hạ ái mộ quận chúa, muốn ở cùng một chỗ với quận chúa, hi vọng quận vương gia có thể thành toàn.
Nói xong lời này, trong lòng hắn đột nhiên thông suốt rất nhiều, mà tay nhỏ trong lòng bàn tay hắn cũng khẽ run lên, nắm chặt hắn.
Nam Cung Ngọc Phong nhìn tay bọn hắn nắm lại cùng nhau, lại nhìn vết tích trên môi hắn, cơ bắp bên khóe mắt không khỏi co quắp mấy lần, hỏi:
- Nhà ngươi như thế nào, là người nơi nào? Phụ mẫu làm cái gì? Ngươi là văn nhân, hay là võ giả? Là văn nhân, đã có công danh? Là võ giả, tu vi ra sao?
Lạc Thanh Chu đang muốn trả lời, Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh mở miệng nói trước:
- Phụ thân, hắn là võ giả, võ giả rất lợi hại.
- Võ giả rất lợi hại?
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ lạnh lùng:
- Vậy để cho ta tới nhìn, hắn đến cùng lợi hại bao nhiêu.
Vừa dứt lời, một thân ảnh đột nhiên đi vào, một chưởng vỗ hướng về phía sau lưng Lạc Thanh Chu.
- Ba!
Lạc Thanh Chu xoay lại đánh ra một quyền, vừa lúc đánh vào lòng bàn tay của nàng.
Nữ tử đột nhiên hóa thành mấy đạo huyễn ảnh, song chưởng chồng chất, liên miên bất tuyệt chụp về phía hắn, bao phủ lại các nơi trên người hắn.
Lạc Thanh Chu đẩy ra quận chúa bên cạnh, ‘Oanh’ một tiếng, chỉ một quyền, phá vỡ những bóng mờ kia, trực tiếp đập vào trên nắm tay.
Hắn đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.
Mà người đánh lén lại là điểm mũi chân một cái, bay về sau một chút, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Lạc Thanh Chu định thần nhìn lại, là một phụ nhân xinh đẹp mặc quần áo lộng lẫy.
Phụ nhân kia có dáng người và mặt mày đều có chút tương tự như tỷ muội Nam Cung, chỉ là nhìn qua thành thục hơn một chút.
- Phản ứng không tệ, đáng tiếc tu vi chỉ có Võ Sư trung kỳ, nửa vời, không được tính là thiên tài. Còn Mỹ Kiêu nói rất lợi hại, càng không đến nổi.
Phụ nhân xinh đẹp lấy khăn tay ra, xoa xoa bàn tay, thần sắc nhàn nhạt bình luận.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng đi đến bên người Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:
- Đây là mẫu thân của ta.
Lạc Thanh Chu lập tức khom người chào hỏi:
- Sở Phi Dương bái kiến Vương phi, vừa rồi không biết là Vương phi, có nhiều đắc tội, còn xin Vương phi thứ tội.
Vương phi của Nam Quốc quận vương Bạch Nhược Thủy, xuất thân từ một trong năm đại tông môn - Tiên Vân các, đồng thời cũng là người của Bạch gia, một trong tứ đại gia tộc Giang Nam, gia tộc hiển hách, xuất thân cao quý.
Ánh mắt của nàng, tự nhiên rất cao.
- Vóc dáng rất khá, nhưng tướng mạo thường thường, thiên phú nhìn cũng qua loa.
Bạch Nhược Thủy lại đánh giá một câu, sau đó hỏi:
- Mỹ Kiêu, ngươi đến cùng nhìn trúng tiểu tử này ở điểm nào?
Không đợi Nam Cung Mỹ Kiêu trả lời, nàng lại nhìn về phía thiếu niên trước mặt nói:
- Như vậy đi, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
Lập tức quay ra bên ngoài hô:
- Trần ma ma, ngươi tiến đến.
Vừa dứt lời, một lão phụ nhân thân hình cao lớn bước nhanh đến, khom người đứng ở chỗ cửa ra vào.
Bạch Nhược Thủy nói:
- Trần ma ma là tu vi Võ Sư hậu kỳ, kẹt ở chỗ này đã có vài chục năm, ngươi hôm nay nếu như có thể tiếp được hai mươi chiêu của nàng, ta có thể cân nhắc chuyện ngươi và Mỹ Kiêu. Còn về chuyện ngươi xuất thân ra sao, ta cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lạc Thanh Chu nhìn lão phụ nhân kia một chút, cung kính nói:
- Đa tạ Vương phi, vậy tại hạ sẽ thử một lần với vị Trần ma ma này.
Mặt Trần ma ma không thay đổi nhìn hắn một cái, quay người đi ra đại sảnh, đứng ở trong sân phía ngoài.
Lạc Thanh Chu vừa muốn ra ngoài, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, ta muốn ngươi đánh bại nàng.
Nam Cung Tuyết Y ở một bên không khỏi cười nói:
- Mỹ Kiêu, Sở Phi Dương nhà ngươi là Võ Sư trung kỳ, Trần ma ma thế nhưng là Võ Sư hậu kỳ, ngươi không khỏi quá để mắt hắn rồi?