Nam Cung Mỹ Kiêu lại trừng hắn một hồi, mới nói:
- Buông ra.
Lạc Thanh Chu lập tức buông lỏng tay ra.
Chân dài Nam Cung Mỹ Kiêu lại duỗi ra, đặt chân ở trên đùi của hắn, ra lệnh:
- Cởi giày xuống, bóp chân giúp bản quận chúa, bản quận chúa sẽ dạy ngươi.
Lạc Thanh Chu cứng người một chút, đang lúc do dự, Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt, duỗi chân ra, vừa chuẩn bị thọt vào giữa hai chân của hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng nắm chặt, giúp nàng cởi bỏ giày, lộ ra một bàn chân đẹp tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng.
Hắn nhìn thoáng qua, bắt đầu nhẹ nhàng bóp lấy.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo nói:
- Còn giả vờ, đêm đó không phải thích nó thích ghê gớm lắm à, còn hôn rất nhiều lần.
Lạc Thanh Chu cúi đầu bóp chân, không tiếp tục lên tiếng.
Trong xe lần nữa an tĩnh lại.
Xe ngựa xuyên qua đường lớn, đột nhiên ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới lên tiếng nói:
- Lý do khác khẳng định không thành, ta thân là quận chúa, muộn như vậy mang theo một nam tử hồi phủ, phụ thân ta và mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không cho phép. Cho nên, ta nói ngươi là người trong lòng của ta, bây giờ bị Cẩm Y vệ vu khống cùng trả thù, cho nên đêm nay ta mang ngươi về ở một đêm, sau đó lại cầu cha ngày mai giúp ta che lấp.
- Đương nhiên, cha ta và mẫu thân ta khẳng định sẽ hỏi thăm ngươi rất nhiều chuyện, ngươi nhìn tình huống trả lời là được.
- Có thể không nói chuyện trong nhà ngươi, bất quá tu vi thực lực của ngươi và cùng thân phận ở Lăng Tiêu tông của ngươi, ta đề nghị ngươi nên nói thật. Bởi vì như vậy, ngươi mới xứng với ta, phụ thân ta và mẫu thân ta mới có thể cảm thấy ngươi cùng ta môn đăng hộ đối, mới có thể giúp ngươi.
- Về phần bọn hắn làm khó dễ gì khác, cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
- Sở Phi Dương, bản quận chúa vì giúp ngươi, ngay cả danh dự của mình cũng không để ý, ngay cả mặt mũi của hoàng gia cũng không cần, ngươi biết bản quận chúa hi sinh lớn bao nhiêu không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, giúp nàng nắm vuốt chân, trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Đại ân của quận chúa, suốt đời tại hạ khó quên.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Làm sao suốt đời khó quên? Ngươi muốn làm sao báo đáp?
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, tiếp tục giúp nàng nắm vuốt, dừng một chút, nói:
- Nếu như quận chúa không chê, tại hạ sẽ... Lấy thân báo đáp, như thế nào?
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại.
Sau một lúc lâu.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, nói:
- Bản quận chúa đương nhiên ghét bỏ. Ngươi lợi hại hơn nữa, thì sao? Bản quận chúa là quận chúa Hoàng gia cao quý, mà ngươi thì sao? Ngươi tam thê tứ thiếp, thân thể đã sớm bị đùa bỡn dơ bẩn không chịu nổi, lại còn muốn cho bản quận chúa chơi ngươi, ngươi thật đúng là ảo tưởng vọng tưởng.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Thế quận chúa có ý là....
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Bản quận chúa cận kề cái chết... Không làm thiếp.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu giúp nàng nắm vuốt chân.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại chỗ cửa ngõ bên cạnh Nam Quốc quận vương phủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn một hồi, chân đặt ở trên đùi hắn đột nhiên giơ lên, ra lệnh:
- Hôn một cái.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, không hề động.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Ngươi có thể cởi vớ ra.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, đưa tay chậm rãi cởi sạch vớ lưới trên chân nàng.
Trút bỏ vớ lưới, một cái chân ngọc tuyết trắng mê người duyên dáng lập tức trần trụi ở trước mắt hắn, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ không tì vết.
Một tay khác của hắn nhẹ nhàng cầm, yết hầu giật giật, chậm rãi cúi đầu.
Ai ngờ đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đột nhiên rụt trở về, cười lạnh nói:
- Nghĩ chiếm tiện nghi của bản quận chúa, nằm mơ!
Nói rồi lại lạnh giọng ra lệnh:
- Giúp bản quận chúa mặc vớ, giày mặc vào, nên đi xuống rồi.
Lạc Thanh Chu giật mình, một lần nữa giúp nàng mặc vào vớ lưới và giày.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa xe.
Lạc Thanh Chu vừa đứng người lên, nàng lại đột nhiên lại xoay người, ôm lấy đầu của hắn, hôn một cái lên miệng của hắn, hàm răng tuyết trắng đột nhiên hung hăng cắn trên môi hắn một cái.
Lạc Thanh Chu bị đau, lại không dám giãy dụa.
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn xong, buông lỏng hắn ra, lại đột nhiên lại cầm tay của hắn, tiến vào trong cổ áo của mình, hừ lạnh nói:
- Muốn chiếm tiện nghi của bản quận chúa thì để bản quận chúa trước chiếm tiện nghi của ngươi.
- Tốt rồi, đã thanh toán xong.
Nói xong, lấy tay của hắn ra, quay người đi ra xe ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Lập tức nhón chân lên, thế mà xoay một vòng trên mặt đất, mái tóc bay lên, váy bay múa, xoay người lại nhìn về phía trên xe ngựa, khóe miệng có chút nhếch lên, trong mắt tràn đầy đắc ý.