Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng cười nói:
- Sở công tử khẳng định có bản sự kia, đúng không, Thanh Chu ca ca?
Nàng nhìn về phía người nào đó bên cạnh.
Ánh mắt Tần Văn Chính cũng nhìn sang.
Lạc Thanh Chu đặt chén trà xuống, nói:
- Ta cũng không biết.
Tần nhị tiểu thư cười cười, nói:
- Ăn cơm trước đi, chờ cơm nước xong xuôi, Mỹ Kiêu tỷ nên đi tìm Sở công tử.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
Tống Như Nguyệt sầu mi khổ kiểm, giúp nàng gắp thức ăn, nói:
- Mỹ Kiêu, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại nghĩ những chuyện này.
Cơm tối rất nặng nề ngột ngạt.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Nam Cung Mỹ Kiêu cáo từ rời đi, trước khi rời đi nói:
- Ta đi ngõ hẻm Thập Bát thành Nam nhìn thử.
Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư về tới hậu viện.
Vừa tiến vào viện, Tần nhị tiểu thư đã thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, mau đi đi, giúp Mỹ Kiêu tỷ, cũng là giúp chính chàng. Trong nhà thì chàng không cần lo lắng, Mỹ Kiêu tỷ giữ Cửu ma ma lại, trong nhà còn có Hạ Thiền các nàng, không sao đâu.
Lạc Thanh Chu chần chờ nói:
- Vi Mặc, nàng thật muốn ta đi Nam Quốc quận vương phủ, gặp phụ mẫu của quận chúa?
Tần nhị tiểu thư cầm tay của hắn, ôn nhu nói:
- Đương nhiên là thật, Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ vì chàng, làm cho chúng ta nhiều như vậy, chàng vẫn chưa rõ sao? Tâm ý của Vi Mặc, Thanh Chu ca ca hẳn là cũng biết, Vi Mặc đã sớm đồng ý Mỹ Kiêu tỷ, tuyệt sẽ không ăn giấm Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu há to miệng, còn muốn nói gì nữa, Tần nhị tiểu thư đẩy tay hắn, nói:
- Mau đi đi, sớm đi đi, đi trễ chỉ sợ càng hỏng bét dù sao cũng là quận vương phủ.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, không dám lại do dự, cúi đầu hôn trán của nàng một chút, nói:
- Vậy ta đi đây.
Tần nhị tiểu thư nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nói:
- Thanh Chu ca ca, nếu như quận vương và Vương phi thực sự không thể tiếp nhận ngươi, lúc đó cửa thành nội thành hẳn là cũng đã khóa, ngươi cứ đi tiệm sách Mặc Tuyết nghỉ ngơi, nơi đó có gian phòng của ta.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.
Sau khi ra cửa sau, quan sát bốn phía một chút, mang lên mặt nạ, đổi lại trang phục màu đen, lập tức lại thần hồn xuất khiếu, bay lên giữa không trung, tử tế quan sát đường đi bốn phía một cái.
Thấy không có gì lạ, thần hồn hắn mới trở về cơ thể, nhanh chóng đi ra hẻm nhỏ, nhanh chóng bước về thành Nam.
Một đường chú ý cẩn thận.
Chờ hắn đi vào ngõ hẻm Thập Bát thành nam, Nam Cung Mỹ Kiêu đang đứng ở cửa ngõ chờ hắn.
Dưới ánh trăng trong sáng, thân ảnh mặc váy áo màu tím, cao gầy yểu điệu, xinh đẹp lãnh ngạo, lúc này đang hai tay ôm ngực, tựa ở trên vách tường đằng sau, biểu lộ một mặt lãnh khốc.
Lạc Thanh Chu yên lặng đi tới, nhìn nàng một cái, không nói gì.
Hắn không biết nên làm sao mở miệng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không có mở miệng nói chuyện, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu đành phải đi theo sau lưng nàng.
Hai người một trước một sau, đi trên đường phố thưa thớt người qua đường.
Một bên con đường phía trước có một chiếc xe ngựa đang ngừng lại. Mộc di đang ngồi ở trên xe ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn hai người.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi đến trước xe ngựa, nhảy lên, trực tiếp chui vào trong xe, vẫn như cũ không nói một lời, cũng không có bảo hắn đi lên.
Lạc Thanh Chu dừng ở trước xe ngựa, chắp tay với Mộc di, xem như chào hỏi.
Mộc di chép miệng, thấp giọng nói:
- Nhanh lên đi thôi.
Lạc Thanh Chu lên xe ngựa, vén rèm cửa lên, một cỗ mùi thơm thiếu nữ xông vào trong mũi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang ngồi ở nơi đó, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, có chút câu nệ đi vào, ngồi ở đối diện.
- Trí!
Mộc di đánh ngựa xe, chạy nhanh trở về nội thành.
Trong xe, yên tĩnh im ắng.
Đợi xe ngựa tiến vào nội thành, Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngay cả câu tạ ơn đều không nói sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng:
- Một chút thành ý cũng không có.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Quận chúa, chờ một lúc đi chỗ ở của ngươi, ta nên nói như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ngươi muốn nói ra sao?
Thanh Chu suy tư một chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng nói:
- Cứ nói chúng ta là bạn tốt, cho nên quận chúa...
- !
Còn chưa có nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu giương lên chân dài, một cước đá về phía giữa hai chân của hắn, bị hắn đưa tay bắt được.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Quận chúa, đừng động thủ, ta nghe ngươi.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy sương lạnh nói:
- Bản quận chúa động chính là chân.
Lạc Thanh Chu cầm chân của nàng, nói:
- Quận chúa cũng đừng động cước, quận chúa nói thế nào, ta sẽ nói thế ấy.