- Lạc Thanh Chu, ngươi đây là đang uy hiếp ta? Chỉ là một người thư sinh, ban đầu ở trong nhà của ta hạ mình như chó, hiện tại ở rể đến Tần gia, thi đỗ cử nhân, đã cảm thấy một bước lên trời?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chí ít ta không giống người nào đó, càng hỗn càng giống như con chó, mãi mãi cũng là ngoắt ngoắt cái đuôi, không ngóc đầu lên được.
Lạc Trường Thiên không nói gì thêm, áo bào trên người không gió mà bay, ánh mắt bình tĩnh âm lãnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong sân, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đúng vào lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta thực sự nhận biết Sở Phi Dương, bất quá cũng là mới quen mà thôi. Bởi vì hắn đã cứu mẫu thân của ta ở Chu phủ, cho nên mời hắn đến trong phủ ăn một bữa cơm.
Ánh mắt Lạc Trường Thiên nhìn về phía nàng, hỏi:
- Nhà hắn ở nơi nào? Trong nhà có mấy người?
Tần nhị tiểu thư lắc đầu:
- Chuyện này thì chúng ta cũng không biết, hắn cũng chưa hề nói.
Trong mắt Lạc Trường Thiên lấp lóe tinh quang, nói:
- Ban đầu là chính hắn đến trong phủ các ngươi, hay là các ngươi đi mời?
Tần nhị tiểu thư còn chưa trả lời, một giọng nói đột nhiên từ cửa chính truyền đến:
- Là ta đi mời.
Lạc Trường Thiên quay đầu nhìn lại, híp híp con ngươi, hỏi:
- Quận chúa có biết nhà hắn ở nơi nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu người mặc một bộ váy tím, mang theo hộ vệ, từ ngoài cửa đi đến, lạnh mặt nói:
- Đương nhiên biết.
Lạc Trường Thiên xoay người, nhìn chằm chằm nàng nói:
- Ở nơi nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, nói:
- Đang ở trong nhà ta, Nam Quốc quận vương phủ.
Vừa nghe lời này, ngay cả đám người Tần phủ cũng đều là mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Lạc Trường Thiên nghiêm túc nói:
- Quận chúa, theo ta được biết, Sở Phi Dương luyện võ võ quán thành Nam, mỗi lần về nhà đều đi ra ngoài thành, cũng không đi bên trong thành. Mà quý phủ thì ở nội thành, sao hắn lại ở nội thành đây?
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Hắn gần đây mới dời nhà, về phần hắn trước đó ở nơi nào, trong nhà còn có ai, ta cũng không biết. Ta mỗi lần gặp mặt hắn, đều là tại ngõ hẻm Thập Bát thành nam. Nếu ngươi không tin, có thể phái người đi điều tra.
Trong mắt Lạc Trường Thiên lấp lóe tinh quang, nhìn nàng nói:
- Dám hỏi quận chúa, tại sao hắn lại đến ở trong nhà của người?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Ngươi muốn biết sao?
Lạc Trường Thiên chắp tay nói:
- Mời quận chúa nói cho.
Nam Cung Mỹ Kiêu chỉ chỉ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo mà nói:
- Quỳ xuống, dập đầu ba cái, bản quận chúa sẽ nói cho ngươi biết.
Đám người Tần gia: - ...
Lạc Trường Thiên bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Bản quan chỉ quỳ Thánh thượng và Thái hậu, cho dù Nam Quốc quận vương tới, bản quan cũng không cần quỳ xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhún vai, một mặt không có vấn đề nói:
- Tùy tiện, vậy ngươi có thể đi. Về phần vấn đề của ngươi, bản quận chúa không muốn trả lời.
Lạc Trường Thiên đứng tại chỗ không hề động, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Thế nào, không phải ngươi cũng muốn mang bản quận chúa về thẩm vấn đó chứ?
- Ầm!
Vừa dứt lời, quải trượng trong tay lão ma ma sau lưng nàng đột nhiên giẫm mạnh xuống mặt đất, cả tòa viện vậy mà đột nhiên chấn động, mà khối đá xanh bị quải trượng của bà đánh trúng vậy mà trong nháy mắt biến thành bột phấn.
- Tiểu tử, ngươi muốn thử một chút thiết quải của lão thân? Nghe nói ngươi là tu vi Đại Võ Sư, thủ đoạn rất cứng, lão thân rất muốn thử một chút, ngươi đến cùng cứng đến bao nhiêu.
Cửu ma ma nhếch miệng âm hiểm cười nói.
Lạc Trường Thiên nhìn bà một cái, quay về nhìn thiếu nữ phía trước người bà, nói:
- Quận chúa nếu như không nói, không có sao, tại hạ ngày mai sẽ lại đến Tần phủ hỏi thăm, thẳng đến khi tại hạ biết đáp án.
Nam Cung Mỹ Kiêu dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, mới nói:
- Tốt, vậy bản quận chúa sẽ nói cho ngươi biết, miễn cho ngươi giống như một con ruồi đáng ghét đi loạn. Sở Phi Dương hiện tại là người của bản quận chúa, hắn đã đáp ứng ở rể đến Nam Quận vương phủ ta, cho nên dời đi qua ở cùng ta, có vấn đề gì không?
Vừa nghe lời này, Lạc Trường Thiên kinh ngạc một chút, mà đám người Tần gia thì là mặt mũi tràn đầy thất kinh.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lạc chỉ huy sứ, ngươi không phải không biết hắn hiện tại là thân phận gì chứ? Ngươi trương cờ trống lớn như vậy đi tìm hắn, là hoài nghi hắn giết người? Vậy ngươi có chứng cứ? Nếu như không có chứng cứ, Nam Quốc quận vương phủ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, trên dưới Lăng Tiêu tông cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi.
Thần sắc trên mặt Lạc Trường Thiên khôi phục lại bình tĩnh, chắp tay nói: