Nói xong, bước nhanh rời đi.
Bách Linh cứng lại tại chỗ, sửng sốt một hồi, dậm chân, nhếch miệng nhỏ thầm nói:
- Thối cô gia, xấu cô gia...
Lập tức vội vàng đuổi theo.
Trong hậu hoa viên.
Ánh trăng trong sáng, chiếu sáng cả vườn.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi trong lương đình, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa dây đàn, nhưng cũng không có tiếng đàn tấu lên.
Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt thì cầm kiếm đứng ở sau lưng nàng, đang phát ngốc.
Lạc Thanh Chu cầm trong tay một đôi giày, đi tới.
Lúc Hạ Thiền nhìn thấy hắn mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía món đồ trong tay hắn.
Lạc Thanh Chu đi vào lương đình, cung kính khom người với Tần đại tiểu thư, đưa tới giày trong tay, nói:
- Đại tiểu thư, lần trước Đại bảo Nhị bảo cắn hỏng giày của ngươi, ta lại để cho Tiểu Điệp làm cho ngươi một đôi, ngươi thử một chút xem có thích hợp hay không.
Tần đại tiểu thư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, giật mình, đưa mắt nhìn về phía đôi giày trong tay hắn.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Đại tiểu thư, ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì khác. Trước khi làm nó, ta đã hỏi qua nhị tiểu thư, đêm nay cũng là Nhị tiểu tỷ thư bảo ta đưa tới.
Tần đại tiểu thư trầm mặc, cũng không có đưa tay tiếp nhận.
Lúc này, Bách Linh đột nhiên từ phía sau đi tới, giúp nàng tiếp tới, vuốt ve một chút, kinh ngạc nói:
- Vải vóc rất mềm mại.
Lập tức khẽ giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm thêu thùa trên giày, nghi ngờ nói:
- Cô gia, đây là cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cỏ lau và hồ nước, lại gọi là Khiêm Gia.
- Khiêm Gia?
Vừa nghe lời này, không riêng Bách Linh mở to hai mắt nhìn hắn, Tần đại tiểu thư cùng Hạ Thiền đều kinh ngạc một chút nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu một mặt thản nhiên, nói:
- Bởi vì là tặng cho đại tiểu thư, cho nên ta mới bảo Tiểu Điệp thêu ở phía trên. Phía trên ngoại trừ Khiêm Gia ra, còn có một đóa hoa nhỏ, bên cạnh hoa nhỏ còn có một mảnh lá xanh có bộ dáng giống như bảo kiếm. Cỏ lau và hồ nước đại biểu đại tiểu thư, hoa nhỏ đại biểu ngươi, mà lá xanh hình bảo kiếm thì đại biểu Hạ Thiền.
Vừa nghe lời này, bên trong đình lập tức an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu lại chỉ vào trong ống giày nói:
- Bên trái giày cùng bên phải ở bên trong giày còn thêu một hàng chữ nhỏ.
Bách Linh nghe vậy, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Ánh mắt Tần đại tiểu thư cũng nhìn sang.
- Khiêm Gia mênh mang...
- Bạch lộ như sương...
Bách Linh giòn tiếng đọc ra.
Bên trong đình lần nữa an tĩnh lại.
Ánh mắt cả ba người đều nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, đành phải lần nữa giải thích nói:
- Bởi vì lần trước viết bài thơ Khiêm Gia kia, cho nên nghĩ đến việc viết lên hai câu vào bên trong giày, vừa hay có thể phối hợp với Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng đồng ý...
Bách Linh trừng to hai mắt nói:
- Cô gia, làm sao mà mọi chuyện ngươi đều nhắc đến nhị tiểu thư? Rõ ràng là chính ngươi muốn viết, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Đúng, bất quá ta cũng không có ý tứ gì khác.
Bách Linh cười nói:
- Chúng ta cũng chưa hề nói cô gia có ý tứ khác? Tại sao cô gia phải giải thích đây?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.
Bách Linh lại đưa tay vuốt ve hai hàng chữ nhỏ kia một chút, kinh ngạc nói:
- Tiểu Điệp thật lợi hại, thêu chữ rất đều, rất mềm mại, hoàn toàn cảm giác không đến. Tiểu thư, người nhanh thử một chút, mang vào nhất định rất đẹp.
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua giày Tần đại tiểu thư dưới làn váy.
Bách Linh nhìn hắn một cái, đột nhiên đưa giày trong tay tới trước mặt hắn, cười nói:
- Cô gia, nếu không, ngươi giúp tiểu thư đổi giày đi?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, vội vàng khoát tay nói:
- Không được, vẫn là ngươi đi.
Lập tức lại nhìn về phía Hạ Thiền nói:
- Thiền Thiền, ngươi ra đây một chút, ta có cái này muốn tặng cho ngươi.
Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp lạnh lại, nói:
- Thỏ, thỏ thỏ đâu?
Vừa nghe lời này, Bách Linh cũng lập tức cả giận nói:
- Cô gia, thỏ thỏ của chúng ta đâu? Ngươi trộm thỏ thỏ của chúng ta đi, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Là ta mang đi, ta chỉ thấy bọn chúng vô lễ với đại tiểu thư, cho nên muốn mang về dạy bảo bọn chúng một phen.
Lập tức lại nói:
- Hạ Thiền, đi, ngươi đi theo cô gia mang bọn nó về.
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia, ta cũng muốn đi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua giày trong tay nàng, nói:
- Ngươi không cần đi, ngươi giúp đại tiểu thư thử giày một chút đi.
Nói rồi ra hiệu cho Hạ Thiền một chút, bước nhanh rời đi.
Hạ Thiền chần chờ một chút, cầm kiếm, đi theo sau lưng hắn.
Đợi hai người rời đi, Bách Linh đưa giày trong tay tới trước mặt Tần đại tiểu thư, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, người xem một chút, cô gia rất dụng tâm với người đây.