Tần đại tiểu thư nhìn giày, không nói gì, trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết bình tĩnh không gợn sóng như trước.
Lạc Thanh Chu mang theo Hạ Thiền đi đến tiền viện, lại ra cửa sân.
Hạ Thiền đột nhiên dừng ở cửa ra vào, không chịu lại đi về phía trước, nói:
- Thỏ thỏ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thỏ thỏ đặt ở Trích Tiên cư, chỗ cô gia đọc sách, chúng ta đi bắt.
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, lúc này mới đi theo.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng, rất mau đi đến Trích tiên cư, tiến vào tiểu viện.
Hạ Thiền dừng ở trong tiểu viện, nhìn quanh trái phải, cũng không có nhìn thấy hai bé thỏ trắng đáng yêu, gương mặt xinh đẹp lập tức lạnh lại, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu đi qua cắm lên cửa sân, xoay người nhìn nàng nói:
- Hạ Thiền, cô gia rời đi hai ngày, ngươi là nhớ cô gia, hay là nhớ thỏ thỏ.
Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp lạnh như băng nói:
- Thỏ thỏ.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, trực tiếp đi qua, từng chút từng chút ôm ngang nàng, đi vào trong phòng.
Hạ Thiền lập tức giãy giụa nói:
- Thả, thả ta, xuống....
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, ôm nàng vào gian phòng, khép cửa phòng lại, trực tiếp đặt ở trên mặt bàn phía trước cửa sổ, sau đó đốt lên ngọn nến bên trên đế đèn.
Hạ Thiền vừa muốn đi xuống từ trên mặt bàn, Lạc Thanh Chu lại ôm lấy nàng, chống đỡ lấy trán của nàng nói:
- Hạ Thiền, nghe lời, thỏ thỏ rất nhanh sẽ đi ra, cô gia cùng chơi đùa với ngươi, có được hay không?
Hạ Thiền lập tức đỏ bừng cả mặt lắp bắp.
- Không, không...
Còn chưa có nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên cúi đầu hôn vào trên cái miệng nhỏ của nàng.
Thân thể Hạ Thiền run lên, giãy dụa một hồi, nắm chặt kiếm trong tay.
Nhưng rất nhanh, thân thể của nàng bắt đầu mềm nhũn, kiếm trong tay ‘Loảng xoảng’ một tiếng, rơi vào trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu một bên hôn lấy, một bên lấy xuống trâm gài tóc trên đầu nàng.
Một mái tóc như thác nước lập tức xõa xuống...
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên bàn, chậm rãi cởi bỏ giày của nàng, lập tức lộ ra một đôi chân nhỏ tiêm tú tuyết trắng...
Một lát sau.
Hai ‘bé thỏ trắng’ đáng yêu bị thả ra...
- Hà Thiền, thỏ thỏ thật đáng yêu, đúng không?
Hạ Thiền nằm ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, con mắt chăm chú nhắm chặt, lông mi thật dài có chút rung động, nhẹ nhàng cắn môi phấn, không rên một tiếng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu.
- Không....
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, đêm tối tĩnh mịch.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Bách Linh đi ra từ sau vườn hoa, miệng ngâm nga bài hát, đi tới tiền viện.
Nhưng nàng cũng không có nhìn thấy hai người ở viện phía trước.
- Hừ, chẳng lẽ đang ở trong gian phòng?
Nghĩ đến chỗ này, nàng lập tức rón rén vào phòng, đi tới cửa gian phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Thế nhưng, gian phòng trống trơn, bên trong cũng không có người.
Nàng ngây ra một lúc, lập tức biến sắc:
- Hạ Thiền khẳng định bị cô gia lừa gạt đi, cô gia thật giảo hoạt! Không được, ta phải đi cứu Hạ Thiền.
Nàng lập tức chạy ra khỏi gian phòng, lao ra Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc đang chạy nhanh đến Trích Tiên cư, nàng đột nhiên lại dừng bước, đứng tại chỗ run lên một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi.
- Hạ Thiền thích bị cô gia khi dễ....
- Ta đừng nên xen vào việc của người khác thì hơn...
Nàng nhìn Trích Tiên cư trước mặt một chút, lại khẽ thở dài một hơi, xoay người, bóng lưng tịch mịch trở về.
Sau nửa canh giờ.
Nàng thực sự không chờ được nữa, lẩm bẩm nói:
- Ta chi đi nhìn, không quấy rầy bọn hắn... Thể cốt Hạ Thiền yếu như vậy, không thể tiếp tục thời gian quá dài.
Nghĩ đến chỗ này, nàng lập tức ra cửa.
Đợi đến lúc đi đến cửa ra vào Trích Tiên cư, đột nhiên nghe được trong tiểu viện truyền đến âm thanh múa kiếm cùng tiếng nói chuyện.
- Thiền Thiền, ngươi thật lợi hại, không nghĩ tới một lần đã học được.
Đây là giọng nói của cô gia.
Bách Linh nghe vậy khẽ giật mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc:
- Cô gia không có khi dễ Thiền Thiền sao? Hạ Thiền đang múa kiếm cho cô gia xem?
Trong lòng nàng tràn đầy hiếu kì, chuẩn bị bò lên trên tường viện nhìn lén một chút.
Vừa muốn leo đi lên, ‘Sưu’ một tiếng, một viên đá đột nhiên bay ra từ bên trong tường viện, kém chút đập vào đầu của nàng.
Bách Linh cuống quít nhảy xuống.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên ‘Ai nha’ một tiếng, truyền đến tiếng mở cửa.
Bách Linh biến sắc, nhanh chân chạy mất, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Lạc Thanh Chu đứng tại cửa ra vào, nhìn thoáng qua, đóng cửa sân lại, về tới tiểu viện, nói:
- Hạ Thiền, tiếp tục, không cần để ý đến nàng. Ngươi trước thuần thục mấy lần, chờ một lúc cô gia cùng ngươi luyện.
Lập tức lại nói:
- Cô gia chuyên môn mang về, chuẩn bị cùng ngươi song tu, cô gia đối xử với ngươi tốt bao nhiêu chứ. Hạ Thiền, lần sau có thể giúp đỡ cô gia * hay không... A?
Đỏ ửng trên mặt Hạ Thiền còn chưa thối lui, nghe vậy quay lưng lại, tiếp tục thi triển kiếm chiêu vừa rồi.