Lập tức lại nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng lần trước để Tiểu Điệp làm giày cho tỷ tỷ, đã làm xong, chàng đi qua gian phòng của Tiểu Điệp lấy đi, sau đó có thể đưa đến Linh Thiền Nguyệt cung. Hai ngày qua chàng đều chưa có trở về, chắc hẳn Hạ Thiền các nàng đều rất nhớ chàng, mau đi đi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn trán của nàng một chút, vuốt ve tay nhỏ mềm mại của nàng một hồi, nói:
- Vậy chờ ta một lúc sẽ trở về.
- Ừm.
Mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy ôn nhu.
Lạc Thanh Chu ra khỏi gian phòng, được Thu nhi phục thị mang giày vào, đi qua gian phòng của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp sớm đã lấy ra đôi giày kia, gặp hắn tới, lập tức đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Công tử, người xem một chút còn có địa phương nào khác cần sửa chữa không? Nô tỳ đã đưa cho nhị tiểu thư nhìn, nhị tiểu thư nói rất đẹp rồi.
Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, vuốt ve một chút, vải vóc mềm mại, phi thường dễ chịu.
Bên ngoài ống giày màu xanh nhạt, thêu mấy cây cỏ lau, cùng một đóa hoa nhỏ như ẩn như hiện, còn có một lá cây giống như bảo kiếm, đều là màu trắng, không nhìn kỹ, cũng sẽ không nhìn ra, nhưng nhìn kỹ, rất xinh đẹp.
Mà trong ống giày thì thêu lên mấy chữ nhỏ, một bên là Khiêm Gia mênh mang, một bên là bạch lộ như sương.
Thu nhi ở một bên nói:
- Cô gia, lúc đầu cái lá cây bảo kiếm kia chuẩn bị thêu thành màu xanh lá, bất quá khó coi, nhị tiểu thư cũng nói không dễ nhìn, cho nên thêu thành màu trắng. Nhìn như vậy đơn giản hào phóng, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn thấy hoa văn phía trên.
Lạc Thanh Chu khen ngợi nói:
- Làm rất tốt, rất xinh đẹp.
Nói rồi đều hôn một cái lên gương mặt của hai tiểu nha đầu, nói:
- Vất vả, chờ một lúc cô gia trở về thưởng cho các ngươi.
Nói xong ra khỏi gian phòng, đã thấy Châu nhi đang núp ở ngoài cửa ra vào nghe lén, gặp hắn đi ra, lập tức quay lưng đi, giả bộ như đang lau bàn.
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, ra cửa, đi thẳng đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Vừa tới cửa ra vào, đột nhiên nghe được truyền đến tiếng Bách Linh lầm bầm lầu bầu trong nội viện:
- Ai, làm sao cô gia vẫn chưa trở lại đây, không có cô gia, quả thật rất nhàm chán.
Lạc Thanh Chu thấy cửa sân đang mở, lặng lẽ đi vào.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, trên vành tai cắm một đóa hoa nhỏ phấn nộn, đang ngồi ở trước bàn đá, cầm trong tay một đóa hoa, một bên xé rách, một bên nói một mình.
Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh của nàng, nghe nàng tiếp tục nói thầm:
- Thối cô gia, xấu cô gia, sắc cô gia, khẳng định lại vụng trộm đi thanh lâu tìm những hồ ly tinh kia...
Vừa nói xong, nàng đột nhiên phát hiện không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh có một người đang đứng, đang bày ra gương mặt vui vẻ nhìn chằm chằm nàng.
- Cô gia...
Nàng lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức đột nhiên lại nghiêm mặt, thân thể uốn éo, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, nói:
- Hừ!
Lạc Thanh Chu lấy ra Thiên Nữ Tán Hoa trắng trẻo mũm mĩm, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Bách Linh, đây là cô gia chuyên môn mua cho ngươi, ngươi xem một chút, thích hay không?
Bách Linh liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng đổi giận thành vui, xoay người lại, tiếp ở trong tay, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói:
- Thơm quá, cô gia, cái này giống như là hoa thật, lại giống là giả hoa, ngươi là từ đâu mua được?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cửa hàng ở phía ngoài, rất đắt, cô gia tiêu hết tất cả tiền trên người mới mua được. Hoa này sẽ không khô héo tàn lụi, một mực sẽ phát ra mùi thơm.
Bách Linh nghe xong, mặt mũi tràn đầy nụ cười vui vẻ, lại đặt ở dưới mũi hít hà, giòn tiếng nói:
- Cô gia, làm sao ngươi đột nhiên nghĩ đến mua hoa cho người ta?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Bởi vì cô gia cảm thấy hoa này giống như ngươi, đều trắng trẻo mũm mĩm, rất xinh đẹp, lại thấy ngươi thích hoa, cho nên mới mua.
Bách Linh lập tức mặt mày hớn hở, bên trên gương mặt phấn nộn lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng nói:
- Tạ ơn cô gia, cô gia thật tốt.
Lập tức nàng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức lại ôm bộ ngực, lui về sau một bước, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nói:
- Cô gia, ngươi đột nhiên tốt với người ta như vậy, có phải lại muốn khi dễ người ta hay không?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Bách Linh lập tức cứng một chút, vội vàng lại lui về phía sau mấy bước, cả giận nói:
- Cô gia, không muốn... Người ta không muốn...
Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, không tiếp tục để ý tới nàng, quay người đi hướng hậu hoa viên, nói:
- Ta đi tìm Thiền Thiền cùng đại tiểu thư.