Trong mắt Tần nhị tiểu thư hiện đầy ý cười, thần sắc ôn nhu, lại nói:
- Vi Mặc làm gì có.
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, đi vào gian phòng, quay đầu nói:
- Thu nhi, Tiểu Điệp, đi nấu nước, cô gia muốn cùng nhị tiểu thư uyên ương nghịch nước, bồi dưỡng một chút tình cảm. Đúng, các ngươi cũng rửa sạch sẽ chờ đó.
Hai tiểu nha đầu vội vàng đáp ứng một tiếng, xấu hổ đi phòng bếp.
Châu nhi thì đứng ở trong tiểu viện vểnh vểnh miệng, đột nhiên ném ra hai thanh phi đao, ‘Ba’ một tiếng, lại đồng thời ghim trúng hồng tâm trên tường.
- Hừ, sắc cô gia!
Thư phòng, sau tấm bình phong.
Trong thùng gỗ tràn đầy nước nóng, trong nước bồng bềnh đầy cánh hoa.
Lạc Thanh Chu cởi sạch quần áo, ngồi ở trong thùng.
Trước đổ vào dược thủy ngâm trong bồn tắm, sau đó mới bắt đầu tắm rửa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc cho hắn dược thủy, phẩm chất hiển nhiên tốt hơn so với dược thủy mua ở cửa hàng võ giả rất nhiều.
Ngâm xong dược thủy tắm, toàn thân ấm áp dễ chịu.
Khi tắm, Tần nhị tiểu thư tự mình ở phía sau giúp hắn chà lưng, hỏi thăm hắn hai ngày này phát sinh chuyện gì.
Chuyện khác, Lạc Thanh Chu đều kể sơ lược.
Chỉ có chuyện Nam Cung Mỹ Kiêu, hắn đều tỉ mỉ nói một lần.
Cho dù chuyện tối hôm qua phát sinh trên giường, hắn cũng không có giấu diếm.
Bởi vì hắn biết, hắn giấu diếm không được.
Mà lại lúc này, cũng không cần thiết giấu diếm nữa.
- Vừa rồi khi trở về, ta hứa hẹn cho nàng, nói đến lúc đó sẽ lấy nàng. Lúc ấy có thể nghe lời nàng ấy nói, nhất thời xúc động nên nói theo, nhưng bây giờ, ta tỉnh táo lại cảm thấy ta đích xác nên phụ trách đối với nàng ta.
- Đương nhiên, chuyện này khẳng định phải trưng cầu nhị tiểu thư đồng ý trước.
Lạc Thanh Chu nói xong, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ sau lưng, tựa hồ muốn nhìn ra cảm xúc tức giận trên mặt nàng.
Trên mặt Tần Vi Mặc lại là mang theo mỉm cười, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, nếu như Vi Mặc nói cho ngươi, lá thư này là Vi Mặc dạy Mỹ Kiêu tỷ viết, những lời nàng nói khi các ngươi ở trong hẻm nhỏ đêm nay cũng là Vi Mặc dạy Mỹ Kiêu tỷ nói, Thanh Chu ca ca có tức giận không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần Vi Mặc nhẹ nhàng nắm vuốt bả vai giúp hắn, ngữ khí êm ái nói:
- Mỹ Kiêu tỷ có tính tình quá kiêu ngạo, nếu như lại tiếp tục như thế, nàng có khả năng sẽ không có cơ hội. Vi Mặc biết được, Thanh Chu ca ca là một người mềm lòng, cũng là một người biết phụ trách, cho nên mới để Mỹ Kiêu tỷ dùng loại phương pháp kia đả động Thanh Chu ca ca, cũng chỉ có như thế, Thanh Chu ca ca mới có thể nhìn thẳng vào và đối mặt đến quan hệ chân chính giữa chàng và Mỹ Kiêu tỷ.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư, nàng đến cùng có phải nương tử của ta hay không?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Đương nhiên là nương tử của phu quân.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Vậy nàng gặp qua nương tử nhà nào giúp nữ tử khác đạt được phu quân nhà mình chưa?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Có rất nhiều đây. Nếu như chính thê không thể mang thai, hoặc là thân thể khó chịu, sẽ nghĩ hết biện pháp giúp phu quân nhà mình tái giá, miễn cho người ngoài chỉ trích chính thê ghen tị, không hiền lành, không suy nghĩ vì phu quân nhà mình nối dõi tông đường, sẽ bị người mắng ở sau lưng. Huống chi Thanh Chu ca ca lợi hại như thế, về sau còn muốn dương danh lập vạn, tam thê tứ thiếp, hậu cung đầy viện, không phải rất bình thường sao?
Lạc Thanh Chu: - .....
Tần Vi Mặc nhìn biểu lộ trên mặt hắn, không khỏi nháy nháy mắt, khẽ cười nói:
- Thanh Chu ca ca, nương tử nhà chàng có phải rất hiền lành hay không? Cảm động không?
- Cảm động....
Lạc Thanh Chu là thật tâm cảm động.
- Thanh Chu ca ca, thế Vi Mặc có thể cùng chàng uyên ương nghịch nước hay không?
- Ngạch, không được, ta sợ mình sẽ nhịn không được...
- Thân thể Vi Mặc tốt hơn nhiều rồi, hẳn là có thể....
- Chờ một chút đi, chí ít lại quan sát một tháng.
Lạc Thanh Chu không dám lại tắm lâu, rất nhanh rửa sạch sẽ ra khỏi thùng tắm, đổi lại nho bào sạch sẽ.
- Vi Mặc, tặng nàng một kiện lễ vật.
Lạc Thanh Chu lấy ra cây trâm gài tóc, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Trâm gài tóc này là một kiện pháp khí, gài ở trên đầu, nhiệt độ không khí quanh người sẽ luôn luôn thật ấm áp, rất thích hợp với nàng.
Tần nhị tiểu thư tiếp vào trong tay, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, có lễ vật cho tỷ tỷ không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:
- Có quà cho Thiền Thiền và Bách Linh, về phần đại tiểu thư... Ta cũng không biết nàng thích gì. Mà ta cho nàng lễ vật, có chút không quá phù hợp.
Tần nhị tiểu thư có chút vén miệng nói:
- Có cái gì không thích hợp, chúng ta là người một nhà, tương thân tương ái, không cần để ý những quy tắc ép buộc người khác tuân theo kia.