Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1416. Vô đề (1)




Nam Cung Mỹ Kiêu nháy nháy mắt:

- Cái gì đổ ước? Ta quên.

Lạc Thanh Chu nhún vai, tung người xuống ngựa, nói:

- Quên thôi quên thôi, dù sao ta đã quen. Mỗi lần đánh cược đều thắng, mỗi lần thắng đều bị người bội ước, nữ nhân mà...

Hắn đột nhiên dừng lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nheo lại con ngươi:

- Ngươi còn với đánh cược ai?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía ánh trăng trên trời, nói:

- Ánh trăng đêm nay coi như không tệ, quận chúa, ta cần phải trở về.

Nói xong, cáo từ rời đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên hô:

- Sở Phi Dương, hảo hảo tu luyện, chờ chuyện của ngươi xong xuôi, ta lại tới tìm ngươi.

Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi trên lưng ngựa, đối mặt cùng ánh mắt hắn, lại nói:

- Ta không muốn đánh làm phiền ngươi, ta biết, ngươi cần khắc khổ tu luyện. Cần ta trợ giúp, cứ việc đi tìm ta....

Dừng một chút, nàng lại nói khẽ:

- Chỉ cần không phải để cho ta rời khỏi ngươi... Vô luận chuyện gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, đột nhiên xoay người, bước nhanh đi trở về đến trước con ngựa, từng chút từng chút ôm nàng xuống dưới, lập tức cúi đầu xuống, hôn trên miệng nhỏ của nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu không có giãy dụa, thân thể mềm nhũn, tựa ở trong ngực hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ kiều mị, nhắm lại hai mắt, lông mi rung động, mặc cho hắn khinh bạc.

Con ngựa an tĩnh đứng ở một bên, nhẹ nhàng đung đưa đuôi ngựa, mắt to tò mò nhìn hai người.

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.

Mộc di và mấy tên hộ vệ xuất hiện ở cửa ngõ, thấy cảnh này, lập tức lại thối lui, canh giữ ở bên đó.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu buông lỏng người đã mềm nhũn trong ngực ra, lại bế nàng lên, đặt ở trên lưng ngựa, nói khẽ:

- Chờ ta.

Nói xong, bước nhanh rời đi.

Người bên trên con ngựa gương mặt ửng đỏ, giật mình, vội vàng hỏi:

- Chờ ngươi cái gì?

Lạc Thanh Chu không quay đầu lại, vẫn như cũ bước chân rất nhanh đi về trước, cất giọng bình tĩnh nói:

- Chờ đến lúc ta có thể cưới ngươi.

Nói xong, thân ảnh đã đi qua cửa ngõ trước mặt, biến mất không thấy gì nữa.

Thiếu nữ ngồi bên trên con ngựa, kinh ngạc nhìn nơi đó, run lên hồi lâu, mới nói:

- Nha.

Dừng một chút, lại nói khẽ:

- Vậy ta chờ ngươi.

Nói xong, nắm chặt dây cương, chuyển đầu con ngựa, đi ra hẻm nhỏ, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói:

- Mộc di, nhìn thấy không? Hắn rốt cục vẫn bị ta hàng phục.

Mộc di không dám lên tiếng, chỉ thở dài một hơi ở trong lòng, không biết ai bị hàng phục đây.

Lạc Thanh Chu đi vào hẻm nhỏ đen nhánh, tháo xuống mặt nạ trên mặt, đổi lại nho bào rộng rãi, lại thu thập tâm tình sôi động một phen, mới nhảy vào từ tường viện cửa sau, về tới Tần phủ.

Đương nhiên, ở trên đường trở về, hắn đi xen kẽ rất nhiều hẻm nhỏ, mỗi lần đều sẽ thần hồn xuất khiếu, quan sát phải chăng có người theo dõi.

Mặc dù thân phận hôm nay khác biệt, mặc dù hôm nay đạt được rất nhiều đồ vật, nhưng hắn tuyệt đối không thể đắc ý quên mình.

Lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.

Hắn muốn tiếp tục tu luyện, đột phá đến Võ Sư hậu kỳ, đột phá đến Đại Võ Sư, sau khi báo thù, tiếp tục để cho mình càng thêm cường đại, thẳng đến khi không sợ bất kỳ quy củ gì.

Nói như vậy, hắn mới có thể phụ trách với nàng.

Đương nhiên, chuyện này, hắn còn cần trước bẩm báo cho nương tử nhà mình, đạt được nương tử đồng ý rồi tính.

Lúc trở lại Mai Hương Uyển, Châu nhi ngay ở trong tiểu viện luyện phi đao, gặp hắn trở về, mặt mũi lập tức tràn đầy kinh ngạc, nói:

- Cô gia, tại sao ngươi bây giờ trở về? Tiểu thư nói ngươi đi nhà bằng hữu chuyên tâm đọc sách, phu nhân hai ngày qua cũng tới hỏi nhiều lần, nô tỳ còn tưởng rằng ngày mai cô gia mới trở về.

Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nói:

- Châu nhi, có muốn cô gia hay không?

Mặc dù nha đầu này lắm mồm, bất quá hai ngày không gặp, hắn lại có chút nhớ.

Đương nhiên, hắn cũng không chỉ nhớ tiểu nha đầu này.

Châu nhi giật mình, gương mặt ‘Bá’ một chút đỏ lên, nói:

- Cô... Cô gia, người ta...

Nàng còn chưa có nói xong, Lạc Thanh Chu đã bỏ qua nàng, đi lên hành lang, ôm Tiểu Điệp đi ra nghênh tiếp, lại ở bên trên hành lang quay một vòng, hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, hỏi.

- Tiểu Điệp, có nhớ công tử không?

Tiểu Điệp ôm chặt hắn, nói:

- Nhớ, nô tỳ rất nhớ.

Lạc Thanh Chu buông nàng xuống, lại bế Thu nhi bên cạnh lên, dạo qua một vòng, hôn một cái miệng nhỏ của nàng, lại hỏi:

- Thu nhi, ngươi nhớ cô gia không?

Thu nhi cười nói:

- Có nhớ.

Lạc Thanh Chu để nàng xuống, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối mặc một bộ váy trắng, khoác lên áo lông chồn trong phòng, sau đó đi tới, nắm lấy tay nhỏ mềm mại có chút lạnh buốt của nàng nói:

- Vi Mặc, nàng thì sao? Có nhớ tướng công?