- Dù sao ta cũng là tông chủ, ta không thể mất mặt.
Lệnh Hồ Thanh Trúc: - .....
…
Mặt trời chiều ngả về tây.
Bên trên Lăng Tiêu Phong, ráng chiều giống như gấm, mây mù lượn lờ, giống như cảnh tượng thần tiên.
Đệ tử đến từ các nơi trong Đại Viêm cùng tân khách các môn phái đều tụ tập thành nhóm nhỏ, lần lượt xuống núi.
Tôn Giang mang theo chúng đệ tử, cũng xuống núi trước khi màn đêm bao phủ, ngồi lên đò ngang.
Người chèo thuyền chống đỡ thuyền nhỏ, hát ca dao, phá sóng mà đi.
Nước sông bị trời chiều nhuộm đỏ, sóng nước nhấp nhô, tỏa ra hai bên bờ sông lớn, tô thêm màu sắc cho phong cảnh trời chạng vạng tối.
Bờ sông cách đó không xa, khói bếp lượn lờ, chó sủa gà gáy.
Mấy tên hài đồng chơi đùa đuổi bắt, tiếng cười thiên chân vô tà, phiêu đãng trên mặt sông màu vỏ quýt, lây nhiễm mọi người trên thuyền nhỏ.
Trên mặt hành khách trên thuyền nhỏ đều bất tri bất giác lộ ra ý cười điềm tĩnh.
Giờ khắc này, Sở Tiểu Tiểu nói nhiều nhất cũng khó được an tĩnh lại, hưởng thụ lấy cảnh trời chiều ngắn ngủi mà mỹ lệ trước mặt.
Thuyền nhỏ rất nhanh tới bên bờ.
Mấy người xuống thuyền, đi vào tửu quán dắt con ngựa của mình, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lạc Thanh Chu phát hiện, con ngựa của mình lại không còn.
Chủ tiệm và tiểu nhị cửa hàng tìm thêm vài lần ở bên trong chuồng ngựa, vẫn không có tìm thấy, đành phải lộ ra vẻ mặt đau khổ, chuẩn bị bồi thường.
Lúc này, một thân ảnh yểu điệu mặc váy dài màu tím, nắm một con bảo mã toàn thân trắng như tuyết xuất hiện từ bờ sông, đi qua hướng bên này.
Trời chiều vẩy vào trên người nàng, gương mặt của nàng xinh đẹp động lòng người như ráng chiều.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, đành phải nói với Tôn Giang:
- Sư phụ, các ngươi đi trước đi, không cần phải để ý đến ta.
Tôn Giang nhìn thiếu nữ kia một chút, lại nhìn hộ vệ sau lưng nàng một chút, nhẹ gật đầu, không có hỏi nhiều, mang theo đệ tử khác rời đi.
Sở Tiểu Tiểu trở mình lên ngựa, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Từ Mạc Thành đuổi tới nơi này, không biết xấu hổ.
Đao tỷ ngồi trên lưng ngựa, âm dương quái khí nói:
- Cũng không trách người ta, một ít người không tuân thủ nghĩa phu thê, đã quen hái hoa ngắt cỏ, một mực cố ý treo người ta đây.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Sư tỷ, có chơi có chịu, nhớ kỹ bánh bột ngô.
Đao tỷ giả bộ như không nghe thấy, lập tức thúc ngựa rời đi.
Đợi mấy người đều cưỡi ngựa rời đi, Nam Cung Mỹ Kiêu mới dắt ngựa, đi tới gần, nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, sao bọn hắn lại thả một mình ngươi ở nơi này? Con ngựa của ngươi đâu?
Lạc Thanh Chu gặp đệ tử khác nhìn qua, lại gặp hòa thượng Kim Thiền tự cũng đi thuyền theo mặt sông đến đây, không tiếp tục nói nhảm với nàng, trực tiếp đi qua nhảy lên lưng ngựa của nàng, nói:
- Đi thôi.
Lông mày Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu một cái:
- Ngươi làm gì? Đây là con ngựa của ta, ta cho phép ngươi đi lên chưa? Ngươi... A....
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu một phát bắt được cổ tay của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, giật nàng đi lên, ngồi ở trước mặt của mình, lập tức hai chân đá một cái, con ngựa chạy nhanh về phía trước.
Mộc di cưỡi ngựa, mang theo mấy tên hộ vệ đi theo cách đó không xa, giống như không nhìn thấy một màn này, vẫn như cũ chầm chập theo sát.
- Sở Phi Dương, ngươi lại chiếm tiện nghi của ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu dán ở trong ngực của hắn, chập trùng lên xuống khi con ngựa chạy, mái tóc tung bay, xoay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, bộ dáng hờn dỗi mà kiều diễm.
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, ở phía sau ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, cầm dây cương, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thân thể hai người ma sát, rất nhanh biến mất ở dưới núi Lăng Tiêu trời chiều bao phủ, cùng bên trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Màn đêm rất nhanh bao phủ xuống.
Một vòng trăng sáng thăng lên giữa không trung.
Con ngựa mang theo hai người nhanh như điện chớp, rất mau vào thành, lại tiến vào một đầu hẻm nhỏ.
Hai người một đường trầm mặc, rốt cục mở miệng nói chuyện.
- Sở Phi Dương, thoải mái không?
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu, hai con ngươi thủy uông uông nhìn người nào đó phía sau đang ôm thật chặt nàng cùng dán sát vào người nàng.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng kiều diễm mang theo đỏ ửng, hỏi ngược lại:
- Quận chúa thoải mái không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu lại đôi lông mày, một quyền đánh về phía ánh mắt của hắn.
- Ba!
Lạc Thanh Chu một phát bắt được, nói:
- Quận chúa thật bá đạo, cho phép ngươi hỏi, không cho phép ta hỏi à?
Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ nói:
- Ta không cho phép ngươi hỏi! Ta hỏi là hiếu kì, ngươi hỏi là hạ lưu.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng, đành phải buông tay ra nói:
- Tốt, vậy ta không hạ lưu. Bất quá liên quan đến chuyện đổ ước, quận chúa còn nhớ rõ không?