Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, không kiêu ngạo không tự ti nói:
- Nương tử nhà ta.
Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về biển mây phía trước mặt, thản nhiên thở ra một hơi: - Hô.
Vách đá lần nữa rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, Lệnh Hồ Thanh Trúc mới lạnh như băng mở miệng nói:
- Không sao, bộ kiếm pháp kia là ngươi có được, ngươi muốn theo ai tu luyện, thì cứ tu luyện. Bất quá...
Dừng một chút, giọng nói nàng lại mềm đi một chút:
- Ta cũng muốn tu luyện, thế nhưng ngoại trừ ngươi, ta không tìm thấy nhân tuyển khác thích hợp. Cho nên...
Nàng quay đầu nhìn hắn nói:
- Sau khi ngươi và nương tử nhà ngươi tu luyện xong, có thể lại đến bồi... Lại đến giúp ta tu luyện hay không?
Ngữ khí lần này đã không phải là mệnh lệnh lạnh như băng, mà là mềm giọng thỉnh cầu.
Sư phụ cầu đệ tử song tu...
Lạc Thanh Chu lại do dự một chút, đành phải đáp ứng.
Dù sao hắn còn cần thân phận này, cần bối cảnh sau lưng của nàng trợ giúp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc hạ thấp tư thái, nói khẽ:
- Tạ ơn.
Lạc Thanh Chu lập tức có chút xấu hổ, chắp tay nói:
- Sư phụ, đệ tử bắt đầu giảng cho ngài phương pháp tu luyện các mạch kiếm khác.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu chăm chú giảng giải.
- Ngón trỏ tay phải, Thương Dương kiếm, bắt nguồn từ góc tay ngón út, xuôi theo mu bàn tay đến phần cổ tay, lại đến cảng tay bên ngoài, rồi thẳng lên theo xương trụ của cẳng tay....
Lệnh Hồ Thanh Trúc lập tức nín thở ngưng thần, chăm chú nghe.
Bộ kiếm pháp kia lật đổ nhận biết dĩ vãng của nàng về kiếm, vậy mà có thể dùng kiếm khí bao vây nội lực, trực tiếp bắn ra từ ngón tay, mà uy lực cũng cực kì kinh người.
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, tên thiếu niên trước mặt này đã để nàng chấn kinh rất nhiều lần.
Nàng biết, lần này nàng là thật nhặt được bảo.
Cho nên, nàng nhất định phải nắm chặt hắn.
- Xùy ——
Một lát sau, nàng thử một chút, ngón tay duỗi ra, một cỗ kiếm khí màu xanh biếc, đột nhiên từ đầu ngón tay ngón trỏ bắn nhanh mà ra.
Bởi vì có một lần thí nghiệm trước, lần này càng thêm thuận lợi.
Nàng kiềm chế kích động trong lòng, tiếp tục chuyên chú nghe.
Rất nhanh, Lạc Thanh Chu đều truyền thụ cho nàng phương thức Lục Mạch Thần Kiếm vận hành.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đều thử một lần, ngoại trừ tay trái Thiểu Trạch kiếm ra, chỉ kiếm ở trên các ngón tay khác đều có thể nhẹ nhõm bắn ra.
Nàng vốn đang muốn tiếp tục tu luyện, Lạc Thanh Chu gặp thời gian không còn sớm, vội vàng nói:
- Sư phụ, đệ tử chờ một lúc sẽ phải trở về, ngươi trước tiên có thể truyền thụ công pháp tu luyện kiếm ý cho đệ tử không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này mới phát hiện đã đến buổi chiều.
Mặc dù trong lòng không bỏ, nhưng nàng vẫn rất chân thành truyền thụ cho hắn công pháp tu luyện kiếm ý, đồng thời, còn truyền thụ hắn một bộ kiếm pháp cơ sở, để hắn luyện một chút khi còn chưa cảm ngộ được kiếm ý.
Lạc Thanh Chu ghi tạc trong đầu, chắp tay cáo từ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng không có nói ra lời, lại cho hắn mấy bình dược thủy, mới thản nhiên nói:
- Hảo hảo tu luyện, ít gần nữ sắc.
Lạc Thanh Chu cung kính đáp ứng một tiếng, quay người rời đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng trên vách đá, kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn đi xa, trong lòng đột nhiên có chút thất vọng mất mát.
- Ngươi không nỡ rời hắn sao?
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tử Hà tiên tử một bộ áo đỏ, từ trong một góc rẽ đi ra, thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, trong mắt lấp lóe tia sáng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Đương nhiên không nỡ.
Nói rồi, ngón trỏ trong tay chỉ đến vách đá bên cạnh, ‘Oa’ một tiếng, một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay bắn nhanh mà ra, trong nháy mắt xuyên thủng vách đá cứng rắn.
Tử Hà tiên tử nhìn chỉ kiếm đâm ra lỗ nhỏ trên vách đá, híp mắt con ngươi, nói:
- Lục Mạch Thần Kiếm... Thanh Trúc, ta cũng không nỡ thả đi. Nếu không, chúng ta đi bắt hắn trở về đi? Ta cảm thấy chỗ của hắn hẳn là còn có công pháp khác lợi hại hơn.
Dừng một chút, nàng đột nhiên khẽ thở dài một hơi:
- Chúng ta giống như không phải thu một đệ tử thân truyền, mà là thu một... người mà toàn thân là trân bảo tuyệt thế, ngươi cứ nói xem?
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì, ánh mắt nhìn về phía biển mây xa xa, tóc xanh bay múa, tay áo bồng bềnh.
Một lúc sau mới mở miệng nói:
- Trước ngươi không phải đã nói muốn truyền pháp cho hắn sao?
Tử Hà tiên tử cùng nàng đứng sóng vai chung một chỗ, thở dài nói:
- Ta đột nhiên phát hiện, công pháp của ta ở trước mặt hắn, có khả năng không đáng giá nhắc tới, tựa như kiếm pháp cùng thần hồn chi thuật mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo... Ngươi đã rất mất thể diện, ta sợ cũng mất mặt theo...