Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1408. Quan hệ người yêu (3)




- Sư phụ, nơi đó có nhiều quyền pháp không? Ta có thể trực tiếp xem hết ở nơi đó, hay là có thể mang ra ngoài từ từ xem?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt:

- Dựa theo quy định, ngươi là đệ tử thân truyền, có thể mang ra mượn đọc một tháng, nhưng chỉ có thể ở trong tông môn. Nhưng nếu ngươi muốn xuống núi, nhất định phải trả lại.

Lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn nói:

- Công pháp nơi đó không phải những công pháp ngươi bây giờ đang tu luyện có thể so, đều rất phức tạp thâm ảo, mà uy lực lại rất lớn, cho nên cần chậm rãi nghiên cứu và tu luyện, tốt nhất cần có người chỉ đạo. Cho nên nếu như ngươi muốn hảo hảo tu luyện, tốt nhất tạm thời lưu lại trên đỉnh núi một tháng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư phụ, đệ tử đi trước nhìn rồi nói sau.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, tiếp tục đi ở phía trước, đi một khoảng cách, hỏi:

- Ngươi ở dưới núi có người nhà không bỏ xuống được, đúng không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Vâng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không tiếp tục hỏi nhiều, tay áo bồng bềnh đi ở phía trước.

Hai người rất nhanh xuyên qua vườn hoa phía sau, đi đến một đầu bậc thang đá xanh, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

Hai bên bậc thang, quái thạch lởm chởm, cây cối thưa thớt.

Lúc sắp đi đến đỉnh núi, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lại hỏi:

- Hôm qua tỷ thí, ta gặp ngươi cùng một nữ tử nắm tay, đứng ở trong đám người, tên nữ tử kia hẳn là người Hoàng gia? Ngươi có quan hệ với Hoàng gia?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Đệ tử và Hoàng gia không có bất cứ quan hệ nào, về phần nữ tử kia, là bằng hữu của đệ tử.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn hắn nói:

- Cũng chỉ là bằng hữu thôi sao?

Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt của nàng, gương mặt đột nhiên nóng lên một chút, trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh kiều diễm phong quang tối hôm qua, dừng một chút, nói:

- Còn là người yêu.

Đỉnh núi, gió núi lạnh thấu xương.

Hai người leo lên bậc thang, rất mau đi đến trước một tòa lầu các trang trí cổ phác.

Bảng hiệu lầu các bên trên cửa chính, viết ngoáy ba chữ lớn màu vàng lóng lánh: ‘Tàng Kinh các’.

Thủ vệ là một người nam tử trung niên mặc nho bào.

Nam tử trung niên kia đang ngồi ở trước bàn, đang chuyên chú nhìn một quyển sách, nghe được tiếng bước chân, chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, thấy Lệnh Hồ Thanh Trúc tự mình đến đây, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, bất quá cũng không có hỏi nhiều, vẫn như cũ cúi đầu đọc sách.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng không có nói chuyện với hắn, mang theo Lạc Thanh Chu đi thẳng vào cửa, lên lầu ba.

Lầu ba có đặt mấy hàng giá sách, trên giá sách viết mấy dòng chữ bắt mắt để phân loại công pháp.

Quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp, côn pháp các loại, thập bát ban binh khí, cái gì cần có đều có.

Đương nhiên, còn có nội công tâm pháp.

Lạc Thanh Chu không để ý đến những công pháp khác, trực tiếp đi tới giá sách có ghi quyền pháp, bắt đầu lật xem thư tịch.

Lệnh Hồ Thanh Trúc theo sau lưng nói:

- Đây đều là công pháp mà cảnh giới Võ Sư tu luyện, mỗi bộ công pháp đều có ưu khuyết điểm. Ta không quá hiểu quyền pháp, cho nên ngươi cần tự chọn. Nhưng nếu như ngươi muốn chọn kiếm pháp, ta có thể giúp ngươi lựa chọn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Sư phụ, kiếm pháp nơi này có lợi hại hơn bộ thượng cổ kiếm pháp kia không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng một chút, nói:

- Tự nhiên không có.

Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:

- Vậy đệ tử còn cần chọn sao? Đệ tử rõ ràng có kiếm quyết kiếm chiêu lợi hại nhất, làm gì còn muốn chọn lựa ở chỗ này?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mi, nói:

- Nếu như ngươi muốn tu kiếm, cơ sở cần phải vững chắc. Mặc dù ngươi rất có thiên phú, nhưng cũng không thể vừa mới bắt đầu đã tu luyện kiếm pháp lợi hại như vậy. Ngươi cần bắt đầu từ cơ sở, một bên luyện kiếm, một bên bồi dưỡng kiếm ý trong lòng, như thế về sau ngươi mới có thể đi càng xa.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Cái gì gọi là kiếm ý?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn, trong mắt đột nhiên lóe lên hàn mang, ẩn ẩn xuất hiện hai đạo kiếm ảnh, lập tức, cảm giác thấy lạnh cả người bao phủ cả người hắn.

- Hắc! Hắc!

Giống như có hai đạo kiếm ảnh đột nhiên từ trong mắt nàng bắn nhanh mà ra, đâm về phía cổ họng cùng ngực của hắn.

Lạc Thanh Chu vô ý thức lách mình né tránh, một quyền đánh về phía kiếm ảnh bay tới.

Nhưng đợi sau khi kiếm ảnh tiêu tán, trong tay Lệnh Hồ Thanh Trúc đang cầm một thanh bảo kiếm, mũi kiếm đang chống đỡ trước cổ họng của hắn.

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Sư phụ, đây chính là kiếm ý? Có thể nhiễu loạn tâm thần của đối phương?

Lệnh Hồ Thanh Trúc không có trả lời, kiếm trong tay đột nhiên chỉ xuống đất, ‘Ông’ một tiếng, mũi kiếm đột nhiên phun ra một đạo kiếm mang, còn chưa tiếp chạm mặt đất, đã lưu lại một vết kiếm trên mặt đất.