- Ngươi không phải cố ý nắm lấy tay của ta, buộc ta dùng chỗ ngươi thích nhất đó chứ?
Không đợi Lạc Thanh Chu ‘giảo biện’, nàng lập tức mắng:
- Hèn hạ!
Thời gian một đêm, lặng yên mà qua.
Trời tờ mờ sáng.
Nam Cung Mỹ Kiêu xuống giường, đi đến cửa sổ, quay đầu lại nói:
- Vớ thì lưu lại cho ngươi. Chúc ngươi hôm nay có vận may, có thể chọn được công pháp thích hợp nhất cho ngươi. Ta nói, sẽ không để cho ngươi phụ trách, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách đối với ngươi.
Nói xong, mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài.
Giống như hái hoa tiểu tặc thừa dịp bóng đêm đến, trời chưa sáng đã hài lòng chạy trốn.
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng.
Một lúc sau.
Hắn từ trên giường bò dậy, lặng lẽ đi đến giếng nước trong tiểu viện, tắm rửa cùng thay quần áo, đổi một thân trang phục sạch sẽ, chuẩn bị nghênh đón mặt trời dâng lên cùng một ngày hoàn toàn mới.
Hôm nay, chính là thời khắc hắn thực sự trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của Tông chủ Lăng Tiêu tông, sẽ được vạn chúng chú mục, ánh sáng vạn trượng.
Nhưng, kết quả tựa hồ không giống nhau lắm như hắn suy đoán.
Sau khi trời sáng.
Hắn bị một tên đệ tử nội môn mang đến đại điện.
Trong đại điện, vẫn như cũ là mấy người ngày hôm qua.
Tông chủ Lăng Tiêu tông Tử Hà tiên tử mặc một bộ áo đỏ, phong chủ Kiếm Phong Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc một bộ áo xanh, cùng với các phong chủ khác.
Những trưởng lão, đệ tử khác đều không có đến quan sát.
Trên hành lang bên ngoài đại điện cùng trên đất trống phía ngoài,cũng không có bất kỳ người nào vây xem.
Nhìn qua rất quạnh quẽ.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, tiến vào đại điện, cung kính hành lễ.
Một nữ đệ tử bưng tới nước trà, đưa tới trước mặt hắn, nói khẽ:
- Sở sư huynh, đi kính trà cho tông chủ, làm lễ bái sư.
Lạc Thanh Chu không dám hỏi nhiều, nâng chung trà lên, đi đến bậc thang, đi đến trước mặt nữ tử váy đỏ, khom mình hành lễ, cất cao giọng nói:
- Sư phụ, mời uống trà.
Nói rồi bái ba bái.
Tử Hà tiên tử nhìn hắn một cái, tiếp nhận chén trà, nhấp một miếng, nhẹ tiếng nói:
- Phi Dương, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta. Bất quá chuyện này, ngươi tạm thời không thể nói cho người khác biết. Bởi vì ta chưa hề thu qua đệ tử, mà ngươi cũng chỉ là mới nhập môn, ta sợ gây nên phiền toái không cần thiết trong môn cùng bên ngoài. Nếu những người khác hỏi, ngươi cứ nói ngươi là đệ tử thân truyền của Kiếm Phong Lệnh Hồ Thanh Trúc, biết không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ: ‘Thì ra là thế, đây là sợ những đệ tử khác trong tông môn không phục’.
Nhiều đệ tử nội môn ưu tú như vậy, cực khổ cũng không có trở thành đệ tử thân truyền, kết quả hắn vừa tiến vào tông môn, trực tiếp liền nhảy lên trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của tông chủ, dù là ai cũng sẽ không phục.
Về phần những người ngoại môn kia, nếu như biết được hắn trực tiếp được tông chủ Lăng Tiêu tông thu làm đệ tử thân truyền, đoán chừng sẽ càng thêm chấn động.
Về sau hắn có khả năng cũng sẽ không an bình.
Bởi vì đệ tử thân truyền của tông chủ, về sau rất có thể sẽ kế nhiệm vị trí Tông chủ.
Lăng Tiêu tông có bằng hữu, tự nhiên cũng có địch nhân.
Nếu như tin tức này bị lộ ra ngoài, đoán chừng hắn đi tới chỗ nào đều cần hộ vệ.
Suy nghĩ chỗ này, hắn vội vàng cung kính nói:
- Đệ tử biết được.
Tử Hà nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi cùng Lệnh Hồ phong chủ đi Tàng Kinh các trước, bên trong công pháp, ngươi có thể tùy ý chọn lựa hai bộ. Sau đó lại đi Tàng Bảo các, chọn lựa hai kiện pháp khí hộ thân. Còn dược thủy cùng tài nguyên tu luyện khác, Lệnh Hồ phong chủ đều sẽ dẫn ngươi đi lấy.
- Đợi những chuyện này đều xong xuôi, Lệnh Hồ phong chủ sẽ lại mang ngươi tới tìm ta. Đến lúc đó, ta sẽ lại truyền thụ một bộ nội công tâm pháp cùng một bộ quyền pháp cho ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe xong, kiềm chế lại kích động trong lòng, lập tức khom người nói:
- Đa tạ sư phụ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh, nắm trong tay lấy một chi ngọc, thần sắc lạnh như băng đi ra đại điện.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi xuống bậc thang, đi theo ra ngoài.
Hai người xuyên qua hành lang, đi đến lầu các trên đỉnh núi đằng sau.
Lạc Thanh Chu theo sau lưng, hỏi:
- Sư thúc, công pháp ở Tàng Kinh các và pháp khí Tàng Bảo các, ta đều có thể tùy ý chọn?
Lệnh Hồ Thanh Trúc giống như không nghe thấy, tiếp tục lạnh như băng đi về phía trước.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, gặp bốn phía không người, thấp giọng hô:
- Sư phụ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Tu vi của ngươi, chỉ có thể chọn lựa ở tầng thứ ba.
Lạc Thanh Chu xích lại gần nàng, lại hỏi: