Mới vừa lên giường nằm xuống, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, đang muốn đứng dậy, một cánh tay đột nhiên duỗi ra từ bên trong chăn, bắt lại mệnh môn của hắn.
Thân thể Lạc Thanh Chu cứng đờ, không còn dám động.
Trong phòng đột nhiên yên lặng lại.
Hai người trầm mặc, cảm thụ được nhiệt độ lẫn nhau, ngửi ngửi mùi của nhau, nghe tiếng tim đập lẫn nhau, đều không nói gì.
Giờ phút này, tâm tình Lạc Thanh Chu có chút phức tạp.
Có kinh hỉ, cũng có sợ hãi.
Một lúc sau.
Hắn mới dùng giọng nói không lưu loát hỏi thăm:
- Ngươi... Ngươi không phải đã đi rồi sao?
Trong chăn trầm mặc một hồi, truyền đến một đạo giọng nói lạnh như băng:
- Ta đi, thế nhưng trên đường đi ta càng nghĩ càng giận. Ngươi chiếm hết tiện nghi của ta, ta lại chật vật mà chạy, dựa vào cái gì?
Lạc Thanh Chu há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
- Xin lỗi.
Giọng nói trong chăn lạnh lùng bá đạo như cũ.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Thật xin lỗi....
- Vì sao muốn nói xin lỗi?
Nàng lại lạnh như băng hỏi.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Ta không nên lừa gạt ngươi, không nên trêu đùa ngươi, dù sao đều là lỗi của ta.
Trong chăn trầm mặc một chút, nói:
- Đã sai, nói đi, muốn làm sao đền bù ta?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Quận chúa muốn đền bù ra sao?
Nàng trốn ở trong chăn, không nhìn thấy biểu lộ trên mặt, lạnh lùng thốt:
- Chính ngươi nhìn mà xử lý, nếu ta không hài lòng...
Nói đến đây, tay của nàng đột nhiên xiết chặt.
Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, khí nóng vội ùa ra.
Trong lòng của hắn vùng vẫy một hồi, đột nhiên trong lòng quét ngang, xoay người, vén chăn lên, chui vào, lập tức đè ở trên người nàng.
Trong chăn đen nhánh, hắn có thể thấy được con ngươi sở sở động lòng người cùng gương mặt xinh đẹp mà tràn ngập u oán của nàng.
Nàng khẽ cắn bờ môi, hai con ngươi thủy uông uông nhìn hắn, không nhúc nhích nằm ở dưới thân thể của hắn, không có giãy dụa, không nói gì, cứ như vậy an tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đối mặt, nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.
Lạc Thanh Chu giơ tay lên, run rẩy vuốt ve gương mặt xinh đẹp kiều nộn của nàng, ôn nhu mà vuốt những sợi tóc rối tung trên mặt nàng đưa ra sau, nhẹ giọng nói:
- Quận chúa, ngươi như thế, ta thật sẽ biến thành cầm thú.
Nam Cung Mỹ Kiêu rung động ánh mắt nhìn hắn, lập tức buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của hắn, nói:
- Không sao, ta thích xem ngươi biến thành dáng vẻ của cầm thú.
- Thế nhưng mà...
- Đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi phụ trách.
- Quận chúa...
- Gọi ta Mỹ Kiêu.
- Mỹ Kiêu....
- Mỹ Kiêu...
- Ừm.
- Mỹ Kiêu muội muội....
- Phi Dương ca ca....
- Mỹ Kiêu muội muội....
- Ngươi đến cùng có tới hay không?
- Nha.
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn vào trên cái miệng nhỏ của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể khẩn trương khẽ run lên.
Lạc Thanh Chu một bên hôn lấy, một bên vuốt ve gương mặt kiều nộn của nàng.
Một lát sau, hắn đột nhiên xoay người mà xuống, nói:
- Tốt, Mỹ Kiêu muội muội, ta đã xong việc.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở mắt ra: -???
- Sưu!
- Ba!
Lạc Thanh Chu bắt lại tay nàng muốn đánh lén, nắm thật chặt ở trong tay, mặt mũi tràn đầy trịnh trọng nói:
- Quận chúa, chúng ta không thể, chí ít không nên ở chỗ này.
Nam Cung Mỹ Kiêu đỏ mặt, ngực chập trùng, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ta muốn giết ngươi!
Lạc Thanh Chu nắm lấy hai tay ngọc của nàng, cầm lên, đặt ở bên miệng, hôn một chút, nói:
- Quận chúa, đừng nóng giận, lần đầu tiên, không thể qua loa như thế. Ta mặc dù là tra nam, nhưng đối với quận chúa, ta không thể không chịu trách nhiệm kiểu thế này. Quận chúa đã cứu ta, đã giúp ta, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, ta thật không thể đối xử với quận chúa như thế.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại trừng hắn một hồi, đột nhiên đầu giương lên, cắn một miếng lên trên mu bàn tay của hắn.
Lạc Thanh Chu không có giãy dụa, cũng không có cầu xin tha thứ, ánh mắt an tĩnh nhìn nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu hung hăng cắn một hồi, cùng đối mặt ánh mắt của hắn, giật mình, chậm rãi buông lỏng răng ra.
Trên mu bàn tay Lạc Thanh Chu truyền đến từng trận nhói nhói, phía trên tràn ra máu tươi.
Hắn vẫn như cũ ôn nhu nói:
- Quận chúa, nếu ngươi muốn xả giận, chân của ta cũng có thể cho ngươi cắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nắm thật chặt hai tay của nàng, dỗ dành nàng nói:
- Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm lên núi. Chờ ta đi Tàng Kinh các chọn công pháp liền có thể xuống núi. Đến lúc đó...
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, trong miệng dừng lại lời nói.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi cho rằng ta chỉ có tay?
Dừng một chút, đột nhiên lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm hắn nói: