- Thanh Trúc, chờ ngươi đứng cao, thấy xa, mới có thể phát hiện, những thứ này chẳng phải là cái gì. Ở trong mắt một ít người, bọn ta vẫn như cũ chỉ là sâu kiến....
Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, nói:
- Sư tỷ, thiên ngoại hữu thiên sao?
Tử Hà khẽ gật đầu:
- Tự nhiên là có.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ngẩng đầu, nhìn về phía trăng sáng, nói:
- Trên mặt trăng kia cũng có ở người sao?
Tử Hà cười nói:
- Có lẽ là thần tiên.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn trăng sáng trong đêm tối, dừng một chút, nói:
- Hắn nói trên mặt trăng có một tòa cung điện, trong cung điện ở một tiên nữ mỹ mạo như hoa cùng hai thị nữ rất đẹp, còn có hai con thỏ nhỏ đáng yêu...
- Hắn lừa gạt ngươi.
Tử Hà mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía trăng sáng xa xa, nói:
- Trên mặt trăng thật ra không có cái gì, hoang tàn vắng vẻ... Những ngôi sao vờn quanh lấy nó, cũng chỉ là một vài tảng đá khó coi mà thôi....
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn nàng nói:
- Sư tỷ, làm sao ngươi biết?
Tử Hà nhìn qua bầu trời đêm, không có trả lời.
Trên bầu trời đêm, trăng bạc trong sáng, tinh quang sáng chói, lại thâm thúy mà sâu thẳm, tựa hồ mãi mãi cũng trông không đến cuối cùng.
Lạc Thanh Chu được Tô Phong Tô Vũ hai tỷ muội hộ tống xuống dưới, về tới phòng nhỏ.
Trong phòng, vẫn như cũ đốt ánh đèn mờ nhạt.
Những người khác đã về tới gian phòng của mỗi người, chỉ có Đao tỷ một người còn ngồi ở chỗ đó, nhờ ánh đèn nghiêm túc lau sạch đao bản rộng của mình.
- Sư tỷ đang chờ ta sao?
Lạc Thanh Chu vào phòng, đứng ở trước mặt của nàng.
Đao tỷ thu hồi đao, đứng lên nói:
- Nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai còn phải dậy sớm hơn lên bái sư, còn đi Tàng Kinh các chọn công pháp. Yên tâm đi, sư phụ đã dặn dò, không có ai sẽ hỏi ngươi thêm cái gì.
Nói xong, tiến vào gian phòng cách vách, khóa cửa phòng.
Lạc Thanh Chu lại đứng một hồi ở trong phòng khách, thổi tắt ngọn đèn, tiến vào gian phòng bên cạnh.
Lên giường, nằm trong bóng đêm một hồi, trằn trọc, khó mà ngủ.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, phát một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, có ở đó không? Ta gặp được một chút phiền não, liên quan tới tình cảm, muốn nói với ngươi 】 .
Sau một lúc lâu.
Tin tức hồi phục lại: 【 Có đây 】 .
Lạc Thanh Chu lập tức hỏi: 【 Nguyệt tỷ tỷ, tin nhắn tối hôm qua là do ngươi phát? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không phải 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Ta đều chưa hề nói là dòng tin nhắn nào mà 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đều không phải ta viết 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Được rồi. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng biết, trong nhà của ta có nương tử, nhưng hiện tại, có một nữ hài rất tốt đối với ta, vì ta bỏ ra rất nhiều, ta không biết nên làm sao bây giờ 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi thích nàng không? 】 .
Lạc Thanh Chu vuốt ve ngọc thạch trong tay, chần chờ một chút, mới trả lời nói: 【 Ta không biết, cảm giác tình cảm đối với nàng rất phức tạp, mỗi lần nhìn thấy nàng thì rất phiền, muốn nhanh chóng rời đi, không muốn nói chuyện với nàng, nhưng khi không thấy, lại có chút nhớ nhung. Thấy nàng thương tâm, ta cũng rất khó chịu... Nguyệt tỷ tỷ, ta là tra nam sao? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đúng 】 .
Lạc Thanh Chu: - ....
【 Nguyệt tỷ tỷ, ta đã từ chối nàng rất nhiều lần, thế nhưng nàng vẫn như cũ dây dưa không ngớt, thời gian dần trôi qua, ta bắt đầu chống đỡ không được, mà nàng rất biết chọc người, cũng rất xinh đẹp. Mấu chốt nhất là, nương tử nhà ta vậy mà cũng giúp đỡ nàng, tựa hồ muốn tác hợp chúng ta, thế nhưng thân phận của ta và nàng chênh lệch thật sự quá lớn, ta không có cách nào ra tay, cũng không cách nào cho nàng hứa hẹn... Nguyệt tỷ tỷ, cái này thật không thể trách ta 】 .
Sau khi gửi đi tin nhắn này, thật lâu không tiếp tục thu được tin trả lời.
Lạc Thanh Chu lại âm thầm chờ đợi trong chốc lát, thu hồi bảo điệp đưa tin, nhắm mắt lại, ép buộc mình chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn đều ngủ không được, trong đầu một mực hồi tưởng đến nội dung lá thư nhìn thấy lúc chạng vạng tối, và đạo thân ảnh quen thuộc kia.
- Ai...
Lại nằm trên giường suy nghĩ lung tung một hồi, hắn thực sự ngủ không được, đành phải rời khỏi giường, đi ra phía ngoài viện.
- Nha đầu kia sẽ không thật không muốn gặp ta nữa chứ?
- Có lẽ nàng không thấy chính là Sở Phi Dương....
- Thật ra như thế này cũng tốt, chấm dứt, cũng miễn cho ta lại rơi vào tình thế khó xử, không biết nên lựa chọn ra sao...
- Ta không thể hại nàng, hại Tần gia....
- Cứ như vậy đi, tựa như nàng nói, coi như chúng ta chưa hề quen biết nhau...
Ngồi trên băng ghế đá ở trong viện, hắn tiếp tục suy nghĩ miên man.
Lúc sắp đến canh bốn, hắn mới thở dài một hơi, thu thập cảm xúc, đứng dậy về tới gian phòng.