Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1404. Nguyệt tỷ tỷ, ta là tra nam sao? (1)




- Sư phụ, ngươi nhìn, chính là Bôn Lôi Quyền, ta cũng không biết vì sao vậy mà lại đánh ra lôi điện.

Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc biến ảo mà nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày, mới đột nhiên lao đến trước mặt hắn, một phát cầm cổ tay của hắn, bắt đầu dò xét thể chất của hắn.

Lạc Thanh Chu ngửi ngửi mùi thơm ngát xông vào mũi, cảm thụ được trên cổ tay mềm mại lạnh buốt, vội vàng ổn định tâm thần, nói:

- Sư phụ, thể chất ta bình bình, Tôn Giang sư phụ đã tra xét.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì, buông cổ tay của hắn ra, tay đột nhiên lại luồn vào y phục của hắn, ấn ở trên lồng ngực của hắn, nhíu lông mày.

Thân thể Lạc Thanh Chu cứng đờ, không nhúc nhích.

Lệnh Hồ Thanh Trúc dò xét một hồi, thả tay ra, mặt mũi tràn đầy hồ nghi nói:

- Hoàn toàn chính xác, thể chất thường thường, nhưng ngươi vậy mà có thể đánh Bôn Lôi Quyền ra lôi điện, cái này tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Nàng nhíu mi trầm ngâm một chút, đột nhiên nhìn chằm chằm con mắt của hắn nói:

- Ngươi tu luyện thần hồn không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không có.

Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi:

- Thật chứ?

Lạc Thanh Chu lập tức giơ tay lên thề thốt.

- Nếu như có nói dối, thiên lôi đánh xuống.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thần sắc phức tạp nói:

- Từ thể chất của ngươi nhìn lại, không nhìn ra bất kỳ chỗ gì đặc thù. Nhưng ta có thể khẳng định, ngươi có ẩn tàng thiên phú kinh người hoặc thể chất thượng cổ kiếm chiêu, ngươi xem xét sẽ biết, ta dùng chấn hồn nhiếp phách thuật dọa ngươi, nhưng ngươi lại không có bất kỳ phản ứng gì. Như thế nhìn ra được...

Nàng dừng một chút, mặt không thay đổi nói:

- Ngươi thật sự có duyên với ta.

Lạc Thanh Chu: - ....

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nói:

- Ta chủ tu kiếm, học thêm thần hồn, mà ngươi vừa rồi có thiên phú kinh người về hai thứ này, ngươi nói có khéo hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- ... Thật là khéo.

- Gọi sư phụ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại lạnh lùng nói một câu.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, cung kính nói:

- Sư phụ.

Hắn vội vàng lại nói:

- Sư phụ, thời gian đã không còn sớm, ta nên trở về đi nghỉ ngơi thật.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh mặt nói:

- Lấy cường độ thần hồn của ngươi, một ngày một đêm không ngủ cũng không có vấn đề gì. Nếu như ngươi nguyện ý, ta đêm nay có thể truyền thụ cho ngươi kỹ năng thần hồn xuất khiếu.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Sư phụ, đệ tử muốn trở về đi ngủ.

Trong thạch thất lần nữa an tĩnh lại.

Một lát sau.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, đi đến cửa ra vào, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo ra ngoài.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn đi ra thông đạo, đi tới bên vách núi, sau đó dừng bước lại nhìn hắn, mặt lạnh lùng nói:

- Người khác đều là cầu ta, để cho ta dạy bọn họ tu luyện, ngươi ngược lại tốt....

Nàng dừng lại một chút, quay người nhìn về phía vách núi trước mặt, vung tay áo nói:

- Trở về đi. Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút lời ta nói đêm nay. Ngươi hiện tại tu kiếm và tu luyện thần hồn, giờ cũng còn kịp.

- Đa tạ sư phụ, sau khi đệ tử trở về nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Lạc Thanh Chu chắp tay đáp lại, lập tức bước nhanh rời đi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe tiếng bước chân hắn chạy trốn, đầu lông mày không khỏi co quắp mấy lần, quay đầu, nhìn về phía bóng lưng hắn đang nhanh chóng đi xa, trong mắt lấp lóe kiếm mang.

Đột nhiên, nàng giật mình, quay đầu, nhìn về phía một bên khác.

Tử Hà tiên tử mặc một bộ váy đỏ, đi ra từ trong mây mù, cười nói:

- Tên đệ tử này rất có ý tứ, không phải sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì.

Tử Hà đi vào trước mặt của nàng, xoay người, nhìn về phía mây mù trong vách núi, nói:

- Vừa rồi trận pháp hộ núi ở chỗ này có một ít ba động, cho nên ta tới xem một chút, thuận tiện nói chuyện với ngươi. Thanh Trúc, ngươi có trách ta đoạt đệ tử giỏi của ngươi không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Có.

Tử Hà cười cười, quay đầu nhìn nàng nói:

- Sư tỷ muội chúng ta giống như tỷ muội ruột thịt, không phân ngươi ta, của ta chính là của ngươi, ngươi là của ta. Hắn có thể gọi ta là sư phụ, cũng có thể gọi ngươi là sư phụ, về sau ngươi muốn dùng hắn, tùy tiện sai sử là được, như thế không phải thật tốt sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Ta có thể từ chối sao?

Tử Hà lắc đầu:

- Đương nhiên không được, ta là tông chủ, chức vị còn lớn hơn ngươi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía trong thâm uyên.

Tử Hà thì nhìn về phía trăng sáng trong bầu trời đêm, nói:

- Tên đệ tử này thật không đơn giản, nếu như hắn trung tâm đối với tông môn, ta không ngại về sau nâng hắn lên vị trí Tông chủ. Thật ra ta đã sớm chán vị trí này, cái gì tông chủ, cái gì một trong năm đại tông môn, với ta mà nói, cũng không có bất kỳ chỗ nào để lưu luyến.