Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1403. Kiếm pháp dành cho hai người! Sư phụ, ngươi thật lợi hại (3)




- Nếu như ngươi tu luyện thần hồn, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ được, cũng sẽ không có bất kỳ mệt mỏi gì. Thần hồn càng mạnh, lúc ngươi chiến đấu thì tinh lực sẽ càng dồi dào, đấu chí cùng khí thế của ngươi càng thêm tràn đầy so với người khác, khi người khác sức cùng lực kiệt, ngươi vẫn như cũ thần thái sáng láng, có thể tiếp tục chiến đấu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nha.

Lệnh Hồ Thanh Trúc: - ....

Trong thạch thất, lâm vào yên tĩnh và trầm mặc.

Một lát sau.

Lệnh Hồ Thanh Trúc hỏi lần nữa:

- Ngươi thật không có bất kỳ hứng thú gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ừm.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, xoay người, đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm con mắt của hắn nói:

- Nhìn con mắt của ta, ta lại để cho ngươi nhìn một chút uy lực của chấn hồn nhiếp phách.

Lạc Thanh Chu nghe lời mà nhìn chằm chằm vào con mắt của nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lập tức ngưng tụ thần hồn, hai con ngươi chăm chú nhìn con ngươi của hắn, lập tức đột nhiên phóng thích hồn lực, quát chói tai một tiếng:

- Quỳ xuống!

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, kinh ngạc mấy giây, thân thể đột nhiên chấn động, hai đầu gối khẽ cong, chuẩn bị quỳ trên mặt đất, chần chờ một chút, lại biến thành ngồi liệt trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu, run giọng nói:

- Sư phụ, ngươi thật lợi hại... Ta cảm giác trong đầu ông ông tác hưởng, mềm cả người, thật đáng sợ.....

Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng lại tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt quái dị, giống như đang nhìn quái vật.

Trong thạch thất đột nhiên an tĩnh lại.

Trong không khí giống như có từng đạo kiếm khí vô hình, xuyên tới xuyên lui ở bên trong thạch thất.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng người lại tại chỗ, không nhúc nhích, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu ngồi dưới đất, trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Không phải là bị phát hiện rồi chứ?

Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, vừa rồi Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm con ngươi hắn phóng thích chấn hồn nhiếp phách thuật, lại bị thần hồn cường đại của hắn phản chấn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc hoảng hốt trong một nháy mắt mới tỉnh táo lại.

Nhưng đối với địch nhân mà nói, trong chớp nhoáng này cũng đủ để lấy tính mạng của nàng.

Cho nên giờ phút này, có thể nghĩ tâm tình của nàng.

- Kiếm pháp mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt thượng cổ kiếm quyết kia thì ảm đạm phai mờ, lại còn muốn để hắn truyền cho nàng kiếm pháp; thần hồn chi thuật nàng tự cho là có thể tin phục hắn, để lòng hắn ngứa nóng mắt, đối với hắn vậy mà không có bất kỳ hiệu quả gì, ngược lại bị thần hồn của hắn phản chế...

Giờ khắc này, nàng bắt đầu hoài nghi mình...

Lạc Thanh Chu từ dưới đất đứng lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng nói:

- Sư phụ, ngươi thế nào?

Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc phức tạp nhìn hắn.

- Lạt!

Thần niệm nàng đột nhiên khẽ động, đầu ngón tay lóe lên hàn mang, bắn nhanh mà tới phía hắn!

Lạc Thanh Chu biến sắc, lập tức lách mình tránh đi.

Nhưng phi kiếm kia có tốc độ cực nhanh, ‘Đừng’ một tiếng, lại trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu tránh cũng không thể tránh, đột nhiên đánh ra một quyền!

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng, khí lãng bộc phát.

Một đầu lôi điện lấp lóe mà ra, chuôi phi kiếm lại trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, vù vù một tiếng, rơi vào trên mặt đất.

Đồng thời, thần hồn Lệnh Hồ Thanh Trúc bỗng nhiên đau xót.

- Lôi điện?

Trong con mắt của nàng lộ ra một vẻ kinh ngạc, giật mình, lập tức tựa hồ hiểu rõ cái gì.

Lực lượng Lôi Điện, chuyên khắc thần hồn.

Khó trách hắn không sợ chấn hồn nhiếp phách thuật của nàng.

- Ngươi là thế nào đánh ra lôi điện?

Nàng lập tức hỏi.

Vấn đề này, không riêng nàng muốn biết, tông chủ và phong chủ khác cũng đều muốn biết.

Hôm nay trên lôi đài tỷ thí, hắn tựa hồ cũng đánh ra một đầu lôi điện, mặc dù lóe lên liền biến mất, nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy.

Lạc Thanh Chu cầm nắm đấm nói:

- Bôn Lôi Quyền.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe được câu trả lời này, trong mắt lộ ra một tia thần sắc quái dị:

- Bôn Lôi Quyền?

Nếu như nàng không có nghe lầm, bộ quyền pháp này hẳn là bộ quyền pháp trông thì tốt mà không dùng được, uy thế rất lớn, nhưng không có uy lực mà.

Bộ quyền pháp này sớm đã bị võ giả vứt bỏ.

Làm sao có thể đánh ra lôi điện?

Lạc Thanh Chu gặp mặt mũi nàng tràn đầy vẻ hoài nghi, do dự một chút, bày ra tư thế, đánh lên.

- Oanh!

Ra quyền nặng nề, từ chậm đến nhanh.

Lập tức càng lúc càng nhanh.

- Tư…

Hắn đánh ra trên nắm tay, bắt đầu xuất hiện lôi điện, đồng thời mỗi một quyền đánh ra đều có tiếng sấm sét.

Từng đầu sấm sét màu tím, nhảy vọt ở trên quả đấm của hắn, giống như từng đầu Linh Xà.

Lệnh Hồ Thanh Trúc gặp một màn này, lần nữa cứng người tại chỗ, không nhúc nhích.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền cuối cùng, thu công pháp, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói: