Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1401. Kiếm pháp dành cho hai người! Sư phụ, ngươi thật lợi hại (1)




- Bộ kiếm pháp kia tựa hồ có thể một người tu luyện, cũng có thể hai người cùng một chỗ phối hợp tu luyện.

Vừa nghe lời này, Lệnh Hồ Thanh Trúc kinh ngạc một chút, nói:

- Từ nơi nào nhìn ra được?

Lạc Thanh Chu nắm chặt kiếm trong tay, nói:

- Sư phụ, ngươi đứng ở nơi đó trước đừng nhúc nhích, ta diễn luyện một chút cho ngươi xem.

Nói rồi bảo kiếm trong tay ‘Hắc’ một tiếng đâm ra, chỉ vào phần bụng của nàng, lập tức lại đâm ra liên tục mấy kiếm, chỉ vào ngực của nàng, mũi kiếm nhắm ngay vị trí, đều là rất chuẩn xác vào các huyệt vị.

- Sư phụ, thấy không, mấy chiêu vừa rồi, đệ tử là đánh ra kiếm chiêu từ phía trước và đâm ngã hướng về phía sau, cũng là nói, bộ kiếm pháp kia có thể tu luyện hướng chính, cũng có thể tu luyện hướng ngược lại.

Lạc Thanh Chu lại thuần thục đâm mấy kiếm, phối hợp với đạo kiếm quyết thượng cổ, càng ngày càng cảm thấy mình suy đoán là chính xác.

Thần sắc trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc biến ảo một hồi, đột nhiên giơ lên bảo kiếm trong ta nói:

- Chúng ta đối kiếm, ta dùng đảo kiếm chiêu, ngươi dùng chính kiếm chiêu.

- Được.

Lạc Thanh Chu lui lại một bước, bày ra tư thế.

- Na!

Hai người đồng thời xuất kiếm, vốn là kiếm chiêu khác biệt, mà lại đâm ra từ phương hướng khác nhau, nhưng hai mũi kiếm lại là ‘Phong’ một tiếng đụng vào cùng một chỗ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ giật mình, lập tức sáng mắt lên, nói:

- Lại đến!

- Lạt!

Hắc!

Hắc!

Bảo kiếm trong tay hai người lập tức hóa thành mấy đạo kiếm ảnh, đối chiến bay múa ở bên trong thạch thất.

Mới đầu, tốc độ của hai người đều rất chậm.

Nhưng thời gian dần trôi qua, theo kiếm chiêu phức tạp, bắt đầu càng trở nên nhanh hơn.

- Ô ——

Mặt đất đột nhiên cuốn lên một cỗ kiếm lưu, vây quanh hai người xoay tròn không thôi.

Đỉnh động có khảm nạm Nguyệt Quang thạch, bắt đầu một sáng một tối, không chỗ nào không lóe lên.

Đợi đến khi các kiếm chiêu tiến hành đến giữa, tốc độ Lạc Thanh Chu xuất kiếm đột nhiên trở nên càng nhanh, càng thêm xảo trá và lăng lệ, vô luận là kiếm trong tay hay là động tác của hắn, đều trở nên cực kì nhẹ nhàng.

Mà Lệnh Hồ Thanh Trúc thì tương phản, tốc độ của kiếm chiêu trong tay bắt đầu trở nên chậm, nhưng mỗi một kiếm đâm ra, đều mang theo một cỗ kiếm khí đáng sợ, kiếm khí quấn quanh bảo kiếm trong tay Lạc Thanh Chu, để kiếm chiêu của hắn mỗi lần đều chếch đi một chút.

Đồng thời, bên trong mũi kiếm của hai người cũng bắt đầu phun ra nuốt vào lấy một sợi kiếm mang yếu ớt, tê tê rung động.

Quanh thân Lạc Thanh Chu đột nhiên trở nên có chút băng hàn.

Mà quanh thân Lệnh Hồ Thanh Trúc thì trở nên nóng rực.

Thân ảnh của hai người và kiếm ảnh, quấn quýt lấy nhau ở bên trong thạch thất, nô nức tấp nập bay múa, trái dời phải chuyển, cơ hồ không thấy được chân thân.

- Phong!

Hai kiếm đâm cùng một chỗ, Lạc Thanh Chu đột nhiên trượt ra một kiếm, đâm rách kiếm ảnh của đối phương, lập tức đâm vào trên ngực của nàng.

Nhưng đối phương vậy mà không có tránh né và đón đỡ, trong lòng hắn lập tức giật mình, cuống quít thu kiếm, nhảy ra về phía sau, rời khỏi chỗ khu vực kiếm khí vờn quanh.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng tại chỗ, bảo kiếm trong tay vẫn như cũ hiện lên một loại trạng thái đâm ra, áo quần trên ngực của nàng rách một khe hở nhỏ bé.

Kia là vết tích của mũi kiếm đâm rách.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Sư phụ, thật xin lỗi, ngươi... Tại sao ngươi không động?

Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, đỏ mặt, thu hồi kiếm thản nhiên nói:

- Ta quên kiếm chiêu phía sau...

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn lúc này mới nhớ tới, đối phương cũng không hề hoàn toàn nhớ hết bộ kiếm chiêu kia, đêm nay để hắn tới, chính là vì để hắn sẽ dạy nàng.

Anh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc phức tạp nhìn hắn nói:

- Ta rất hiếu kì, bộ kiếm chiêu này phức tạp cùng thâm ảo như vậy, ngươi luyện hướng xuôi còn chưa tính, mà còn luyện ngược, cũng không có phạm sai lầm? Hơn nữa còn quen luyện như vậy? Ngươi trước kia luyện qua bộ kiếm pháp thượng cổ này à?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Luyện ngược thì ta đêm nay cũng là lần đầu tiên, chính là đi theo ký ức trong đầu, đánh ra từng chiêu một, ngay từ đầu có chút không thuận, bất quá đến đằng sau, cũng cảm giác càng ngày càng thuần thục, đệ tử cũng không biết vì sao.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nói:

- Lại gọi ta một tiếng sư phụ.

Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, nói:

- Sư phụ.

Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi nói:

- Bắt đầu đi, đều dạy mấy kiếm chiêu phía sau cho ta.

- Vâng, sư phụ.

Lạc Thanh Chu lui về sau hai bước, giơ kiếm trong tay lên, bắt đầu diễn luyện.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở một bên, an tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt hốt hoảng trong chốc lát, mới giật mình tỉnh lại, lập tức ổn định tâm thần, chuyên chú nhìn chiêu kiếm cùng thân pháp của hắn.