Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tựa ở trên đại thụ bên cạnh, trong đầu không khỏi hiển hiện ta
từng li từng tí cảnh tượng đã từng ở cùng với nàng.
Ánh trăng như sương, chiếu đầy mặt đất.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi tới hương hoa trên đỉnh núi, sau đó lại dẫn trí nhớ của hắn, dần dần bay xa...
Đao tỷ yên lặng rời đi, vào trong nhà.
Trong phòng rất nhanh an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu.
Tô Phong Tô Vũ từ bên cạnh đường nhỏ đi tới, mặt mũi tràn đầy thân thiết nói:
- Sở sư đệ, sư phụ gọi ngươi đi qua.
Kiếm Phong, trước vách núi.
Ánh trăng thanh lãnh, mây mù lượn lờ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh đang đứng ở nơi đó một mình, nghẹn ngào thổi sáo ngọc trong tay.
Gió núi băng lãnh, thổi tan mái tóc của nàng, vũ động váy áo của nàng.
Sau đó, mang theo tiếng sáo của nàng quanh quẩn ở giữa vực sâu.
Lạc Thanh Chu đi theo hai tỷ muội Tô Phong Tô Vũ còn chưa đến vách đá đã nghe được tiếng sáo uyển chuyển động lòng người.
Ba người dừng ở cách đó không xa, không dám tới gần.
Thẳng đến khi tiếng sáo ngừng lại, ba người mới tiếp tục đi về phía trước, đi tới bên vách núi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh đang cầm sáo ngọc, có chút ngửa mặt lên, nhìn qua tinh không thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba người dừng bước lại, không dám quấy nhiễu.
Sau một lúc lâu, Lệnh Hồ Thanh Trúc mới lên tiếng nói:
- Các ngươi nói, trên mặt trăng có ai ở thật không?
Hai tỷ muội Tô Phong Tô Vũ, không biết nên trả lời như thế nào.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Hẳn là ở có người, mà có khả năng còn có động vật.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, quay đầu nhìn hắn:
- Ồ?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Ta đã từng nhìn qua một quyển sách, trên sách ghi chép, trên mặt trăng có một tòa cung điện, cung điện gọi Linh Thiền Nguyệt cung. Ở trong cung có một tiên nữ xinh đẹp như hoa cùng hai thị nữ rất xinh đẹp, còn có hai con thỏ trắng rất đáng yêu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lộ ra vẻ mặt hơi động, hỏi:
- Sách gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Một bản thư tịch rất cổ xưa, ta quên tên gọi là gì, ta đọc được khi còn rất bé, sách đã sớm không thấy.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Các nàng làm cái gì ở trên đó?
Lạc Thanh Chu nói:
- Trên sách nói, các nàng mỗi đêm đều đang đợi người nào đó, bởi vì người kia sẽ giảng rất nhiều cố sự thú vị, mà lại rất anh tuấn.
- O…
Đột nhiên, một con quạ lướt qua từ vách núi phía trước, rất nhanh đã biến mất ở trong mây mù cạnh vách núi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không tiếp tục hỏi nhiều, xoay người nói:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau của nàng.
Tô Phong Tô Vũ cũng quay người rời đi.
Bên vách núi lần nữa hồi phục yên tĩnh.
Đột nhiên, con quạ đen vừa rồi biến mất kia đi mà trở về, bay một hồi ở trên vách đá, đột nhiên bay lên mây xanh, hóa thành một ánh trăng biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu đi theo Lệnh Hồ Thanh Trúc, lần nữa đi tới gian thạch thất kia.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lấy ra một thanh bảo kiếm màu xanh, xoay người, mặt không thay đổi nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bảo kiếm trong tay nàng, cũng lấy ra hắc bạch kiếm của mình, cung kính nói:
- Sư thúc, tối nay không phải...
- Ngươi gọi ta là cái gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên ngắt lời hắn, thần sắc băng lãnh.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, nói:
- Phong... Phong chủ?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nắm chặt kiếm trong tay, kiếm ảnh lấp lóe, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu một mặt mờ mịt.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt:
- Gọi sư phụ.
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Thế nhưng là, hôm nay trên đại điện....
- Một ngày là sư, cả đời là thầy, hôm qua ngươi đã gọi ta là sư phụ, như vậy về sau nên một mực gọi ta là sư phụ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ngắt lời hắn.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nói:
- Thế nhưng mà, nếu như bị tông chủ nghe được....
- Bị nàng nghe được lại như thế nào?
Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc băng lãnh:
- Nàng nói, chỉ là tạm thời thu ngươi làm đồ đệ, về sau ngươi vẫn là của ta. Nếu như ngươi cảm thấy khó xử, vậy sau này khi ngươi ở trước mặt nàng hay trước mặt những người khác, có thể gọi ta sư thúc, khi không có người nào khác, ngươi tiếp tục gọi ta là sư phụ, có vấn đề gì không?
Lạc Thanh Chu:
- ... Không, không có vấn đề...
Hắn nào dám có vấn đề.
Lệnh Hồ Thanh Trúc giơ lên kiếm trong tay, lạnh lùng thốt:
- Tới đi. Dùng kiếm chiêu bên trên ngọc bích công kích ta, dùng toàn lực, lấy ra toàn bộ tốc độ và thực lực của ngươi, không cần sợ đâm bị thương ta.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Sư phụ, ta hôm qua diễn luyện mấy lần, cảm giác bộ kiếm pháp thượng cổ này, còn ẩn giấu đi kiếm chiêu khác.