Đầu lông mày Vân Uyển Nhu co quắp mấy lần, nghĩ đến luận bàn tối hôm qua, trong mắt lập tức hiện lên một đạo hàn mang.
Dưới đài.
Buồn bực trong lòng Tôn Giang cuối cùng bị quét sạch không còn, lúc này đang rạng rỡ, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người đệ tử trên đài.
Kim Tùng ở một bên thì cười lạnh nói:
- Sư huynh không khỏi đắc ý quá sớm, muốn đi vào mấy hạng trước, hai người đệ tử kia của ngươi sẽ không có cơ hội.
Trong lòng Tôn Giang lúc này đang cao hứng, gặp hắn mỉa mai, cũng không để ý tới.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu, nhìn về phía khán đài chỗ cao, tông chủ và mấy tên phong chủ đức cao vọng trọng đều ngồi ở chỗ đó, đang chăm chú xem tỷ thí.
Nghĩ đến chờ một lúc tuyên bố kết quả, trong lòng hắn càng ngày càng kích động và mong đợi.
Trên bệ đá, có Ngô Hữu Tử chủ trì, mười hai tên đệ tử bắt đầu theo thứ tự rút thăm, rút trúng lẫn nhau, có thể trực tiếp đi lên lôi đài tỷ thí.
Đệ tử còn lại, thì tiếp tục rút thăm.
Bởi vì là mười hai chọn sáu, ván đầu tiên cực kỳ quan trọng, thắng thì kém cỏi nhất cũng là hạng sáu, thua thì trực tiếp xuống dưới, căn cứ thứ hạng mới của mỗi người đạt được, cho nên vì để cho tất cả mọi người không có lời gì để nói, ván đầu tiên rút thăm nhất định phải là hai người đều rút trúng đối phương mới có thể chắc chắn.
Lạc Thanh Chu lần đầu tiên vậy mà rút trúng Trương Viễn Sơn.
Bất quá may mắn, đối phương không có rút trúng hắn.
Nếu như hai người rút trúng lẫn nhau, Lạc Thanh Chu chắc chắn sẽ không có bất cứ chút do dự nào trực tiếp nhận thua từ bỏ.
Hắn hiện tại đã được Lệnh Hồ Thanh Trúc dự định là đệ tử thân truyền, cho nên đối với xếp hạng không quan trọng, sở dĩ còn kiên trì tỷ thí cũng là vì cân nhắc cho toàn bộ đoàn đội, đương nhiên cũng cân nhắc vì chính hắn và Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Nếu như xếp hạng quá thấp, hắn và Lệnh Hồ Thanh Trúc khẳng định sẽ bị người nói ra nói vào. Thậm chí sẽ suy đoán hắn có phải sớm đi cửa sau của Lệnh Hồ phong chủ hay không.
- Sở Phi Dương!
Ngay khi hắn rút lần thứ ba, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Vân Uyển Nhu.
Hắn cầm lấy thăm trúc, quay đầu nhìn lại, Vân Uyển Nhu đang giơ thăm trúc trong tay nhìn hắn, khẽ cười nói:
- Sư đệ, ta đều rút trúng ngươi hai lần, hi vọng ngươi có thể rút trúng ta một lần.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thăm trúc trong tay, không nói gì.
Ngô Hữu Tử tiếp nhận thăm trúc trong tay hắn nhìn thoáng qua, lại nhận lấy thăm trúc của Vân Uyển Nhu nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía hai người nói:
- Hai người các ngươi đi đến lôi đài ở giữa.
Vừa nghe lời này, Vân Uyển Nhu lập tức vẻ mặt tươi cười, cung kính nói:
- Vâng, trưởng lão.
Lập tức nhìn về phía thiếu niên bên cạnh nói:
- Sở sư đệ, đi thôi.
Lạc Thanh Chu không nói gì, cùng với nàng đi xuống bệ đá.
Ngô Hữu Tử cao giọng tuyên bố:
- Đệ tử phân đà Thủy Thành Vân Uyển Nhu cùng đệ tử phân đà Kinh Đô Sở Phi Dương, tỷ thí trên đài ở giữa.
Sau đó lại tăng thêm một câu:
- Vân Uyển Nhu là đệ tử Võ Sư hậu kỳ.
Vừa nghe lời này, chúng đệ tử dưới đài lập tức tuôn đến đài tỷ võ ở giữa.
Mà Kim Tùng nghe được tuyên bố này, vẻ mặt lập tức tươi cười, trực tiếp lôi kéo Tôn Giang bên cạnh cười hắc hắc nói:
- Tôn sư huynh, thật là khéo, đi đi đi, cùng đi xem đệ tử nhà chúng ta tỷ thí.
Tôn Giang một mặt bình tĩnh đi tới.
Mấy người Sở Tiểu Tiểu Đao tỷ cũng đều vội vàng đi theo.
Sở Tiểu Tiểu thấp giọng nói:
- Đao sư tỷ, ngươi nói vị Vân sư tỷ kia có thể công báo tư thù, thừa cơ đâm bị thương Sở sư huynh hay không?
Đao tỷ cũng nhíu lông mày, nói:
- Sở Phi Dương tên kia thông minh hơn ngươi tưởng tượng nhiều, nếu quả thật đánh không lại, khẳng định sẽ sớm nhận thua, hắn không thể vì thứ tự mà liều mạng.
Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn một chút sang bốn phía, vừa nhìn đã thấy được thân ảnh đang đứng ở chỗ gần nhất đài tỷ võ ở chính giữa.
Nam Cung Mỹ Kiêu bị chúng hộ vệ vây quanh, đến gần lôi đài ở giữa, mặt mũi đang tràn đầy lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hai người đang đi đến lôi đài.
Mà lúc này, ánh mắt mấy tên phong chủ trên chỗ cao nhất khán đài cũng đều nhìn chằm chằm lôi đài ở giữa.
- Mạc sư huynh, ngươi nói tiểu tử kia có cơ hội không?
- Không nói rõ được, dù sao tên nữ đệ tử kia là cảnh giới Võ Sư hậu kỳ, vừa rồi xem nàng tỷ thí, thân pháp và kiếm pháp đều rất tinh diệu, mà lại tu kiếm vốn là có chút ưu thế....
Nói đến tu kiếm, mấy tên lão giả đột nhiên kịp phản ứng, quay đầu, nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Mạc Cửu Phong cười nói:
- Lệnh Hồ phong chủ, ngươi cảm thấy kiếm pháp tên nữ đệ tử như thế nào?