Trương Viễn Sơn ở một bên cũng gật đầu nói:
- Ngũ sư đệ, ta đều nhìn hết tất cả các trận mà ngươi tham gia tỷ thí buổi sáng, ngươi thật sự có thực lực khiêu chiến đệ tử Võ Sư trung kỳ, buổi chiều có thể thử một lần. Cho dù không được, nhận thua là xong, không mất mặt.
Mấy người Đao tỷ cũng lập tức cổ vũ.
Chu Bá Ước nghe được mấy người cổ vũ, trong lòng ấm áp, lúc này mới hạ quyết tâm nói:
- Ừm, vậy ta buổi chiều sẽ lên đài thử một chút.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Tôn Giang với vẻ mặt hốt hoảng đi trở về, mặt mũi tràn đầy biểu lộ phức tạp.
- Sư phụ, ăn cơm chưa?
Sáu người vội vàng đứng lên.
Sở Tiểu Tiểu ân cần đi qua dời cái ghế, đặt ở trước bàn.
Tôn Giang nhìn mấy người một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Chu, nhưng rất nhanh lại thu hồi, ngồi xuống trước bàn, nói:
- Còn không có.
Đao tỷ vội vàng lấy cho hắn bát đũa sạch sẽ.
- Tất cả ngồi xuống đi.
Trên mặt Tôn Giang lộ ra nụ cười hòa ái hiền lành, lại nhìn người nào đó một chút.
Đao tỷ nhìn ra hắn có tâm sự, hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi tên đệ tử kia tìm người rời đi là có chuyện gì?
Tôn Giang nâng chung trà lên, uống một hớp nước trà, nói:
- Không sao đâu, chính là tùy tiện hàn huyên vài câu.
Nhiếp Vân Dung cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Sư phụ, là bởi vì phân đà kinh đô chúng ta sao? Có phải Kim sư thúc đi cáo trạng hay không?
Tôn Giang nhìn nàng một cái, cười nói:
- Không phải, hắn có thể đi cáo trạng cái gì?
Lập tức lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Hắn thu những đệ tử kia, chưa chắc hơn được đệ tử ta thu nhận, xếp hạng còn chưa ra, ai thua ai thắng, còn chưa nhất định đâu.
Nói xong, đưa tay bưng bầu rượu, rót cho mình một ly, sau đó đứng dậy cười nói:
- Vi sư mời các ngươi một chén, chúc các ngươi hôm nay tỷ thí đều thắng ngay từ trận đầu, vì vẻ vang của chính mình, cùng là tranh sĩ diện cho vi sư.
Mọi người lập tức đều bưng chén rượu lên, đứng lên.
Ba người Lạc Thanh Chu buổi chiều còn muốn lên đài tỷ thí, cho nên liền lấy trà thay rượu.
Sư đồ bảy người bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Mấy người có chút kỳ quái.
Vừa rồi khi sư phụ trở về, rõ ràng tâm sự nặng nề, hiện tại làm sao nhanh như vậy đã tâm tình thay đổi tốt hơn, hơn nữa nhìn càng rạng rỡ, dị thường hưng phấn.
- Tới tới tới, lại uống một chén.
Tôn Giang lại bưng chén rượu lên, kính mọi người một chén, vẻ mặt tươi cười, giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì cao hứng.
Hắn đương nhiên cao hứng.
Vừa rồi trong đại điện, mấy tên Phong chủ vậy mà tranh cướp giành giật làm vui lòng hắn, nói muốn thu đệ tử của hắn làm đệ tử thân truyền, ngay từ đầu vừa nghe được tin tức này, hắn kinh hãi trong đầu ông ông tác hưởng, nửa ngày phản ứng không kịp, nghĩ rằng tất cả mọi người đang nói đùa hắn hoặc cố ý trào phúng hắn.
Thẳng đến khi tông chủ mở miệng, hắn mới lấy lại tinh thần từ trong chấn kinh cùng kinh ngạc...
Lúc này, nhìn tên đệ tử tướng mạo phổ thông, trầm mặc ít nói trước mắt, hắn vẫn như cũ cảm giác vừa rồi giống như đang nằm mơ.
Một tên đệ tử chỉ là Võ Sư trung kỳ vậy mà làm cho mấy vị phong chủ đức cao vọng trọng cãi nhau ngay trước mặt tông chủ, thậm chí còn muốn đánh.
Ngay cả vị Lệnh Hồ phong chủ kia của Kiếm Phong từ trước đến nay lạnh như băng không tranh quyền thế cũng mở miệng nói cần người này.
Nếu không phải tông chủ ra mặt nói chuyện, mấy người đã trực tiếp đánh nhau tại chỗ.
Tình cảnh lúc ấy dị thường hỗn loạn.
Trong đầu hắn trống rỗng đứng ngốc tại đó, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng hoàn toàn không biết những cao tầng tông môn này làm gì lại coi trọng đệ tử cũng không quá xuất chúng kia của hắn.
Hắn lúc ấy thật rất nghi ngờ.
Đương nhiên, hiện tại vẫn như cũ rất nghi ngờ.
Bọn họ cũng chưa nói cho hắn biết nguyên nhân, nói là nhất định phải chọn người này không thể là ai.
Hơn nữa còn căn dặn hắn, sau khi trở về không thể nói lung tung, chờ sau khi kết quả buổi trưa được công bố ra, bọn hắn lại tự mình mở miệng.
Tôn Giang sống hơn nửa đời người, đều chưa từng gặp qua chuyện hoang đường cùng không thể tưởng tượng nổi như thế.
Hắn bưng chén rượu lên, nhìn chằm chằm đối diện, trái xem phải xem, thấy thế nào đều không nhìn ra tiểu tử này đến cùng có chỗ nào kinh người.
- Khục, buổi chiều tỷ thí, Viễn Sơn, Phi Dương, các ngươi có nắm chắc không?
Hắn quyết định tìm một lý do.
Trương Viễn Sơn cung kính nói:
- Đệ tử đánh thắng trận đầu, hẳn không có vấn đề gì. Còn có thể đứng vào hạng thứ mấy, đệ tử cũng không dám cam đoan.
Tôn Giang nhẹ gật đầu, nhìn về phía đối diện nói:
- Phi Dương, ngươi thì sao? Có nắm chắc không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Trận đầu của đệ tử, hẳn là không có vấn đề gì. Còn phía sau, đệ tử cũng không biết.