- Đoạt vị trí kinh đô của ta, lại thu một đống rác rưởi, nhìn ngươi lần này làm sao giao nộp cho mấy người trưởng lão bọn hắn, hừ!
Vân Uyển Nhu ở một bên nghe, nhịn không được nói:
- Sư phụ, tên đệ tử gọi Sở Phi Dương kia của Tôn sư bá vẫn có chút bản lĩnh, đối phương giống như cũng hiểu kiếm pháp.
Kim Tùng nghe vậy, nhìn về phía nàng nói:
- Hiểu kiếm pháp lại như thế nào? Tu vi bất quá là cảnh giới Võ Sư trung kỳ thôi, Uyển Nhu, nếu ngươi buổi chiều gặp được hắn trên đài tỷ võ, không cần khách khí, đả thương hắn, có gì vi sư giúp ngươi chịu trách nhiệm.
Vân Uyển Nhu cung kính nói:
- Vâng, sư phụ.
Lập tức nắm chặt kiếm trong tay, cúi đầu nói:
- Nếu là buổi chiều thật gặp được hắn, đệ tử nhất định tự tay rửa sạch sỉ nhục hôm qua trên lôi đài, ở trước mặt tất cả trưởng lão và chúng đệ tử.
Kim Tùng gật đầu nói:
- Ngươi cứ xuất ra kiếm chiêu ngươi lợi hại nhất đi, gặp mặt người nào đều không cần thủ hạ lưu tình. Bởi vì đệ tử lưu lại sau cùng đều là nguy hiểm nhất, tình nguyện đả thương đối phương, cũng không thể đả thương mình. Mặc dù ngươi đã được Kiếm Phong dự định là đệ tử nội môn, nhưng ngươi vẫn phải tận lực thu hoạch được một thứ tự tốt, nếu không vi sư, chính ngươi và cả Ngụy sư thúc tổ của ngươi đều mất mặt, ngươi hiểu rõ chưa?
Ánh mắt Vân Uyển Nhu kiên định nói:
- Đệ tử hiểu rõ.
Cùng lúc đó.
Tôn Giang đi theo sau lưng tên đệ tử nội môn kia, một đường đi nhanh thẳng qua cầu đá, đi tới đại điện trên chủ phong.
Mà lúc này, trong đại điện, không chỉ có các vị phong chủ cùng trưởng lão tề tụ, ngay cả tông chủ Tử Hà tiên tử cũng ở đó.
Đám người đang tập hợp cùng một chỗ, tựa hồ đang tranh luận cái gì.
Gặp một màn này, sắc mặt Tôn Giang càng thêm khó coi, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Không phải là Kim Tùng liên hợp những người khác, tố cáo hắn cái gì đó chứ, nói hắn lãng phí phân phối tài nguyên đến kinh đô, không có thu được một đệ tử Võ Sư hậu kỳ?
- Đà chủ Kinh đô Tôn Giang bái kiến tông chủ! Bái kiến các vị phong chủ! Bái kiến các vị trưởng lão.
Tôn Giang dừng ở cửa đại điện, khom người cúi đầu, trong lòng đầy bất an.
Phong chủ Bắc Vọng phong Mạc Cửu Phong nhìn thấy hắn, lập tức bước nhanh ra đón, kéo lại tay của hắn, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình nói:
- Tôn sư điệt, đến đến, vào rồi nói, chúng ta chờ ngươi đã rất lâu.
Trên mặt những người khác trong đại điện cũng đều lộ ra ý cười hiền lành mà nhiệt tình.
Thậm chí phong chủ Kiếm Phong từ trước đến nay băng lãnh là Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng lộ ra ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
Tôn Giang gặp một màn này, có chút không rõ, hai chân vô ý thức đi theo tiến vào đại điện, trong đầu trống rỗng, ngay cả những người khác chào hỏi hắn hắn cũng không có nghe thấy.
- Tôn sư điệt, đến đây, nói cho chúng ta một chút, ngươi thế nào thu được tên đệ tử kia làm đồ đệ? Thể chất của hắn như thế nào? Thiên phú ra sao?
…
Cơm trưa rất phong phú.
Mấy người Lạc Thanh Chu vừa ăn, một bên trò chuyện về tỷ thí buổi sáng.
Sở Tiểu Tiểu hơi tức giận thì thầm nói không ngừng.
Sau một lúc lâu.
Trương Viễn Sơn hỏi:
- Buổi chiều tỷ thí, bốn người các ngươi có người nào muốn khiêu chiến Võ Sư trung kỳ?
Sở Tiểu Tiểu nghe xong, lập tức lắc đầu:
- Ta khẳng định không được.
Nhiếp Vân Dung cũng lắc đầu:
- Ta cũng không được.
Đao tỷ do dự một chút, cũng nói:
- Chỉ sợ ta cũng không được, hôm nay lên đài tỷ thí mới phát hiện, kinh nghiệm thực chiến của mình vẫn hơi ít một chút. Tỷ thí cùng Võ Sư sơ kỳ đều có chút phí sức, nào còn dám khiêu chiến Võ Sư trung kỳ.
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Ta đều nhìn Đao sư tỷ tỷ thí buổi sáng, vẫn rất lợi hại.
Đao tỷ nghe xong, nghĩ đến buổi sáng tỷ thí, hắn ở dưới đài kêu to ‘Sư tỷ có đôi chân dài’, lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói:
- So với Sở sư đệ đôi chân dài, ta kém xa, buổi chiều còn phải nhìn Sở sư đệ đôi chân dài phấn khích biểu diễn đây.
Nói rồi giơ bàn chân dưới mặt bàn ra hung hăng đạp hắn một cái.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, không dám lên tiếng nữa.
Lúc này, Chu Bá Ước đột nhiên có chút ngượng ngùng mở miệng nói:
- Ta buổi chiều... Muốn lên đài thử một chút.
Vừa nghe lời này, ánh mắt của mấy người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Bá Ước, ta ủng hộ ngươi. Ta cũng nhìn ngươi tỷ thí buổi sáng, đánh bại đối thủ đồng cấp, thành thạo điêu luyện, mà khẳng định ngươi còn có chỗ giữ lại. Buổi chiều hoàn toàn có thể lên đài khiêu chiến đệ tử Võ Sư trung kỳ một chút, đến lúc đó thu hoạch được thứ tự tốt, ngươi lấy được tài nguyên tu luyện cũng sẽ càng nhiều, đương nhiên, phân đà kinh đô chúng ta đạt được điểm số cũng sẽ cao hơn, sư phụ cũng sẽ càng có mặt mũi.