Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, cầm tay của nàng, nhìn về phía tỷ thí trên lôi đài.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng phát hiện lời vừa rồi có chút ý nghĩa khác, hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, liếc mắt nhìn qua chỗ tay hai người đang nắm ở cùng nhau, lại nhìn lén gò má của hắn một chút, sau đó nhìn về phía lôi đài, cũng không biết cảm giác gì mà há miệng ngâm nga bài hát.
Vừa hừ một tiếng, nàng lại lập tức kịp phản ứng, vội vàng dừng lại, lại nhìn lén hắn một chút, gặp hắn không có chú ý, thở dài một hơi, một lần nữa nhìn về phía trên đài, gương mặt hơi ửng đỏ một chút.
- Oanh!
Trên lôi đài, một tên thiếu niên bị đối phương ra một quyền đánh cho bay xuống dưới đài, hôn mê bất tỉnh.
Chúng đệ tử dưới đài đều ồn ào.
Lạc Thanh Chu lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên cạnh nói:
- Quận chúa, ngươi vừa rồi ca cái gì, thật là dễ nghe.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, lập tức nhìn hắn chằm chằm, dữ dằn mà nói:
- Ai vừa hát bài hát? Bản quận chúa không có! Ngươi nghe lầm.
Lạc Thanh Chu hô một tiếng, không tiếp tục nhiều lời, nói:
- Nếu như quận chúa thích ca, lần sau ta sẽ dạy ngươi mấy bài, các loại phong cách đều có.
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu phát nóng, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Không cần! Ít vuốt mông ngựa của bản quận chúa, vỗ mông ngựa có vang to, cũng đừng hòng để bản quận chúa đối xử tốt với ngươi.
Lạc Thanh Chu gặp nàng thẹn quá hoá giận, gương mặt xinh đẹp đã đỏ lên, trừng lớn hai mắt, bộ dáng khả ái khi hờn dỗi, không khỏi nở nụ cười.
Ai ngờ dưới chân đột nhiên đau xót, Nam Cung Mỹ Kiêu hung hăng giẫm một cái, cả giận nói:
- Sở Phi Dương, ngươi muốn chết sao?
Lạc Thanh Chu lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía lôi đài, nghiêm túc nói:
- Không muốn.
- Hừ!
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ giẫm lên chân của hắn, dùng lực đè ép mấy lần, dữ dằn cảnh cáo.
- Lần sau còn dám trêu đùa bản quận chúa, trực tiếp biến ngươi thành thái giám.
Lạc Thanh Chu không dám lại phát tiếng nào.
Hai người nhìn lôi đài, an tĩnh lại.
Mà lúc này nhìn trên đài, mấy ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Bao gồm cả tông chủ Lăng Tiêu tông Tử Hà tiên tử, phong chủ Kiếm Phong Lệnh Hồ Thanh Trúc, và tất cả trưởng lão của các đỉnh núi khác.
Phong chủ Bắc Vọng phong Mạc Cửu Phong đang lạnh mặt nói cái gì dó, ánh mắt thỉnh thoảng cảnh giác nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Tử Hà tiên tử an tĩnh nghe, cũng không nói chuyện, ánh mắt một mực nhìn thiếu niên trong đám người.
Bởi vì đệ tử Võ Sư sơ kỳ tương đối nhiều, cho nên đến giữa trưa đều là đệ tử Võ Sư sơ kỳ đang tỷ thí.
Đến gần hết buổi trưa, đệ tử Võ Sư sơ kỳ tỷ thí cuối cùng kết thúc.
Về phần thứ tự và điểm số, thì chờ buổi chiều tỷ thí kết thúc sẽ cùng nhau công bố.
Đệ tử tụ tập trên quảng trường đều tụ tập thành nhóm nhỏ, một bên hưng phấn nghị luận tỷ thí hôm nay, một bên tán đi.
Các trưởng lão và tân khách trên đài cũng đều lần lượt tán đi.
Sở Tiểu Tiểu, Đao tỷ, Chu Bá Ước cùng lộ ra mặt mũi tràn đầy hưng phấn đi tới chỗ Lạc Thanh Chu và Trương Viễn Sơn.
Lúc tỷ thí kết thúc, Nam Cung Mỹ Kiêu đã rời đi.
Mà lúc này, Lạc Thanh Chu và Trương Viễn Sơn đứng chung một chỗ, đang ngẩng đầu nhìn địa phương hồng ảnh biến mất trên đài cao, trong lòng suy nghĩ một chuyện.
Từ buổi sáng tỷ thí đến xem, Chu Bá Ước và Đao tỷ xếp hạng hẳn là sẽ không thấp.
Sở Tiểu Tiểu cũng chỉ đánh thắng một trận, xếp hạng đoán chừng sẽ ở đằng sau, bất quá tính cách nàng sáng sủa, vẫn như cũ hi hi ha ha nói chuyện, cũng không buồn rầu.
Mấy người trở về đến phòng nhỏ.
Tôn Giang cũng đặc biệt tới, khen ngợi ba người vài câu, sau đó lại căn dặn Lạc Thanh Chu và Trương Viễn Sơn, buổi chiều tỷ thí tuỳ lượng sức mà làm, không thể cậy mạnh.
Đang lúc sư đồ mấy người đang nói chuyện, một tên đệ tử đột nhiên tới bẩm báo nói:
- Tôn sư thúc, mấy vị phong chủ muốn gặp ngài một chút.
Tôn Giang nghe xong, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, nói:
- Phong chủ? Biết chuyện gì không?
Tên đệ tử kia lắc đầu.
Thần sắc trên mặt Tôn Giang lập tức trở nên ngưng trọng, không dám trì hoãn, vội vàng theo tên đệ tử kia bước nhanh rời đi.
Trên đường vừa lúc gặp Kim Tùng mang theo tám tên đệ tử của hắn rạng rỡ trở về.
Kim Tùng nhìn thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, bước chân vội vàng, cho rằng hắn bị tỷ thí buổi sáng làm cho tức giận, lập tức cười ha ha nói:
- Sư huynh, ngươi muốn đi đâu? Giữa trưa chúng ta đã hẹn cùng mấy người Vạn sư huynh, còn muốn uống rượu với nhau đây. Đúng rồi, thành tích mấy tên đệ tử của ngươi buổi sáng như thế nào?
Tôn Giang lạnh mặt, không có để ý hắn, bước nhanh rời đi.
Kim Tùng nhìn bóng lưng của hắn, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nói: