Tưởng Nghĩa vùng vẫy trên mặt đất một hồi, không có đứng lên, đành phải nhận thua.
- Trận này, đệ tử phân đà kinh đô, Chu Bá Ước giành chiến thắng.
Trưởng lão ở trên lôi đài tuyên bố kết quả, Chu Bá Ước hướng về dưới đài chắp tay, đi xuống, nhìn qua có một phen khí chất đặc biệt.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, vị Chu sư đệ này của ngươi nhìn qua không đơn giản. Lần trước ở Chu phủ, ta đã nhìn ra, hắn còn ẩn giấu đi một chút thực lực.
Lập tức lại quay đầu nhìn hắn nói:
- Giống như ngươi, đều rất âm hiểm. Quả nhiên, vật họp theo loài, vua nào triều thần ấy, hai người các ngươi là một đôi huynh đệ, cấu kết với nhau làm việc xấu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng:
- Quận chúa, có thể đừng ở phía sau chửi bới người khác hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Bản quận chúa ở sau lưng chửi bới sao? Người bản quận chúa muốn chửi bới là ngươi, chẳng phải ngươi đang đứng ở trước mặt bản quận chúa hay sao? Hắn chỉ là nhân tiện mà thôi.
Lạc Thanh Chu: -....
- Cái kia, quận chúa, có thể buông lỏng chân ra không?
- Có thể chứ, ngươi trước buông tay ra.
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức buông lỏng tay ra.
- Tê….
Ai ngờ tay vừa buông ra, bên hông lần nữa truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn.
Hắn vội vàng đưa tay ra chộp vào bàn tay đang ở trên hông, quay đầu nói:
- Quận chúa, ngươi vô lại.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ nhếch, đưa mắt nhìn về phía trên đài, cái cằm khẽ nhếch, một mặt ngạo kiều nói:
- Bản quận chúa muốn vô lại đấy, ngươi có thể làm gì ta?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp như hoa đang ở dưới ánh mặt trời của nàng, dừng một chút, nói:
- Quận chúa, chúng ta đánh cược không?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cảnh giác, nhìn về phía hắn nói:
- Cược cái gì? Hừ, cái tên như ngươi còn còn giảo hoạt hơn hồ ly, lại muốn hố bản quận chúa sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chúng ta cứ cược về cuộc tỷ thí lần này, ta có thể được tuyển chọn, tiến vào nội môn hay không.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, suy tư một chút, hừ lạnh nói:
- Ta mới không cược với ngươi. Nhìn bộ dáng gian trá này của ngươi, khẳng định là đang ấp ủ âm mưu gì đó. Ngươi khẳng định có thủ đoạn ẩn tàng khác, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu một mặt thành khẩn nói:
- Quận chúa hiểu lầm, ta chẳng qua cảm thấy quận chúa nhìn qua rất nhàm chán, cho nên muốn tăng thêm cho quận chúa một chút vui thú mà thôi, thật ra ta hi vọng quận chúa thắng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng:
- Hô, quỷ mới tin ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu không thế này đi, không cá cược ta có thể trở thành đệ tử nội môn hay không, hãy cược ta có thể trở thành đệ tử thân truyền hay không, như thế nào?
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức sững sờ:
- Đệ tử thân truyền?
Lập tức cười nhạo một tiếng:
- Sở Phi Dương, ngươi không biết cái gì gọi là đệ tử thân truyền à? đệ tử thân truyền chỉ có tất cả phong chủ bên trên đỉnh núi, cùng một vài trưởng lão đức cao vọng trọng và tông chủ có thể thu, đến lúc đó thậm chí sẽ kế thừa y bát của bọn hắn, quản lý tất cả đỉnh núi, thậm chí quản lý tông môn. Ngươi hôm qua mới vừa lên núi nhập môn, ngay cả người đều không biết mấy tên, một chút xíu công tích cũng không có, ngươi là đang mơ mộng hão huyền à?
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Cho nên, quận chúa, ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Ta chính là nhìn thấy quận chúa nhàm chán, muốn để quận chúa vui vẻ một chút. Chúng ta cứ cược ta có thể trở thành đệ tử thân truyền hay không, nếu có thể, ta thắng, nếu không thể, quận chúa thắng, như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu ngước cổ nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Tiền đặc cược là cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu ta thắng, ta sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lễ gì với quận chúa, nhưng nếu quận chúa thắng, quận chúa cũng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì không quá vô lễ với ta. Như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu nâng lên một cái tay khác, nói:
- Đây, vỗ tay làm thề. Nếu như bội ước, thiên lôi đánh xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng không do dự, lập tức giơ lên một cánh tay khác, nhẹ nhàng chạm vào tay hắn một chút, lập tức cười lạnh nói:
- Sở Phi Dương, ngươi lấy lòng bản quận chúa, cố ý đánh cược với bản quận chúa để bại bởi bản quận chúa, có phải là có chuyện gì yêu cầu bản quận chúa hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng không phải, nguyên nhân ta đã nói như vừa rồi, chỉ là vì để quận chúa vui vẻ mà thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, một mặt không tin:
- Không có chuyện gì mà ân cần không phải lừa đảo tức là đạo chích.