- Tê….
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, lại nhìn hồng ảnh trên đài kia một chút, kết quả bên hông lần nữa bị hung hăng bấm một cái.
Hắn vội vàng giải thích nói:
- Quận chúa, đừng sợ, ta chẳng qua cảm thấy nữ tử kia có chút quen mắt.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, không khỏi cười lạnh:
- Chỉ cần là nữ tử có chút tư sắc, ngươi đều cảm thấy có chút quen mắt, đúng không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng không phải. Chỉ là nàng...
- Nàng cái gì mà nàng? Nàng là tông chủ Lăng Tiêu tông các ngươi - Tử Hà tiên tử, Sở Phi Dương, ngươi chớ nói với bản quận chúa, ngươi biết nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nheo mắt, mặt mũi tràn đầy mỉa mai.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn nàng nói:
- Quận chúa, có lẽ ta thật nhận biết đây?
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cười nhạo một tiếng, nói:
- Nếu ngươi thật nhận biết nàng, còn cần ở chỗ này cực khổ chờ đợi lên đài tỷ thí? Còn cần sợ Cẩm Y vệ nho nhỏ?
Lạc Thanh Chu lại nhìn thân ảnh màu đỏ trên đài cao một chút, nhún vai, không nói gì thêm, trong đầu hiện ra thân ảnh màu đỏ đuổi theo hắn ngọt ngào hô ‘Hảo ca ca’ bên trên lầu các đêm khuya.
Sẽ không là tiểu Nguyệt đó chứ?
Tiểu Nguyệt không phải đang ở nội thành sao?
Đương nhiên, nha đầu kia cũng có thể lừa gạt hắn, cũng có thể là mấy ngày kia hoàn toàn chính xác ở nội thành.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn bên cạnh một chút, tay trái lặng lẽ lấy ra bảo điệp đưa tin, viết xuống một tin nhắn, gửi đi: 【 Tiểu Nguyệt, ngươi bây giờ đang ở đâu? 】 .
Sau khi gửi xong tin nhắn, hắn lập tức thu hồi bảo điệp, ánh mắt lần nữa nhìn về phía chỗ cao nhất trên đài.
Bên hông lập tức lần nữa truyền đến một hồi đau đớn.
Nam Cung Mỹ Kiêu dán chặt vào người hắn, dữ dằn nói:
- Lại nhìn, ta sẽ móc con mắt của ngươi xuống.
Lạc Thanh Chu bắt lại tay của nàng, thô lỗ kéo xuống dưới, sau đó nắm thật chặt ở trong tay, để nàng không thể động đậy.
Nam Cung Mỹ Kiêu vùng vẫy mấy lần, thấy không thể tránh thoát, lập tức ra một cước giẫm ở trên chân hắn, buồn bực nói:
- Lưu manh, buông tay!
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, ánh mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn trên đài.
Nhưng nhìn trên đài, thân ảnh màu đỏ bị đám người chen chúc đang đưa mắt nhìn lôi đài, đang nghe một lão giả nói chuyện, cũng không có cúi đầu lấy ra thứ gì.
Lạc Thanh Chu đợi đã lâu, bảo điệp đưa tin cũng không có chấn động.
Lần này, hắn càng thêm hoài nghi.
Mà Nam Cung Mỹ Kiêu bị hắn nắm tay thì an tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía lôi đài, không nói gì, cũng không tiếp tục động, bất quá bàn chân kia vẫn như cũ giẫm lên trên chân của hắn.
- Trận tiếp theo, đệ tử phân đà kinh đô Chu Bá Ước đối chiến với đệ tử phân đà Liễu Châu - Tưởng Nghĩa.
Theo trọng tài cao giọng tuyên bố, Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lôi đài.
Chu Bá Ước một thân trang phục màu đen, đi lên lôi đài, gặp mấy người Lạc Thanh Chu ở dưới đài đều đang nhìn mình chằm chằm, lập tức có chút khẩn trương và câu nệ.
Một nam tử khác gọi Tưởng Nghĩa có thân hình cao lớn, tay không tấc sắt đi lên lôi đài.
Dưới đài lập tức có một đám đệ tử nhấc tay la lớn:
- Tưởng sư huynh tất thắng! Tưởng sư huynh tất thắng!
Lạc Thanh Chu thấy thế, giơ lên một tay khác lớn tiếng hô.
- Bá Ước, đánh bại hắn!
Chu Bá Ước nghe được tiếng cỗ vũ, quay đầu nhìn về phía hắn, cười cười, vừa nhìn về phía Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh hắn, ngơ ngác một chút, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Ở bên ngoài, hắn không dám tùy tiện nhìn nữ tử khác, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp.
Không biết là tính cách như thế, hay cảm thấy có lỗi với nương tử nhà mình.
Trên lôi đài, hai người chắp tay chào nhau một tiếng, lập tức triển khai tư thế, chuẩn bị đánh nhau.
Chu Bá Ước nhìn trầm mặc trung thực, kì thực quyền pháp cực kì bá đạo hung mãnh, vừa ra tay chính là mấy chiêu quyền pháp như như bài sơn đảo hải đánh tới đối diện.
Tên nam tử gọi Tưởng Nghĩa kia thấy thế, trong lòng vui mừng, chuẩn bị phòng thủ trước, chậm rãi hao hết nhuệ khí cùng nội lực của hắn ta, lại bắt đầu phản công.
Những sau đó hắn ta mới biết mình đánh giá thấp nắm đấm uy mãnh và lực lượng của Chu Bá Ước, nắm đấm liên tiếp cuồn cuộn rơi xuống, hắn ta lập tức ngăn cản không nổi.
Lạc Thanh Chu biết được Chu Bá Ước bình thường đều ẩn giấu đi thực lực, vốn cho rằng trong trận đầu tỷ thí này, hắn sẽ còn giữ lại một chút thực lực, ai ngờ vừa ra tay chính là công kích mưa to gió lớn, trực tiếp đánh phủ đầu đối phương.
Vẻn vẹn hơn mười chiêu qua đi, tên nam tử gọi Tưởng Nghĩa trực tiếp bị một quyền của Chu Bá Ước đánh trúng lồng ngực, bay xuống lôi đài, ngã xuống đất không dậy nổi.
Dưới đài lập tức vang lên một hồi tiếng hô ủng hộ.