Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Quận chúa nói chuyện làm sao khó nghe như vậy, không thể nói là giấu tài, điệu thấp phát dục à?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói:
- Đối với loại người như ngươi, nói chuyện nên khó nghe.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Ta là loại người nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Người xấu, tiểu nhân gian trá, nam nhân không bằng cầm thú.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ quận chúa khích lệ, bình thường người dạng này là sống lâu nhất.
Lúc này, hai tên đệ tử trên lôi đài đã bắt đầu tay không tấc sắt chiến đấu.
Dưới đài lập tức vang lên từng đợt âm thanh ủng hộ.
Nhìn trên đài, bên trên vị trí chỗ cao nhất, mấy lão giả người mặc áo bào xanh đang ngồi, từng người thần thái sáng láng, trong mắt lấp lóe tinh quang, nhìn có chút uy nghiêm.
- Chính là tiểu tử kia?
- Sư phụ, chính là hắn, đệ tử tuyệt sẽ không nhận lầm.
Ánh mắt Mạc Cửu Phong chăm chú nhìn tên thiếu niên dưới đài kia, nhíu mày, nói:
- Nhìn qua rất bình thường, không giống như bất phàm.
Một tên lão giả mặt to khác bên cạnh cười nói:
- Mạc sư huynh, ta ngược lại thật ra không quan tâm bề ngoài và khí chất, nếu ngươi không thích, cứ nhường cho ta đi.
Lão giả dáng lùn ở một bên khác hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử kia, Thanh Vân phong ta chắc chắn phải có được.
Lão giả mặt to cười lạnh một tiếng, nhìn về phía hắn nói:
- Đến lúc đó bằng bản lĩnh thật sự của chúng ta để chính hắn quyết định đi.
Mắt thấy hai tên lão giả lại muốn cãi lộn, một tên phụ nhân bên cạnh khuyên nhủ:
- Hai vị sư huynh, chớ ồn ào, dù sao tông chủ cũng đã xuất quan, chờ một lúc hẳn là sẽ tới. Đợi tông chủ tới, lại để tông chủ quyết định.
Vừa nghe lời này, Mạc Cửu Phong lập tức nghiêm mặt nói:
- Khó mà làm được, ngươi không thấy được Lệnh Hồ Thanh Trúc nha đầu kia cũng không có tới à? Nha đầu kia khẳng định đã đi cầu tông chủ. Lần này chúng ta muốn cạnh tranh công bằng, đều bằng vào bản sự chinh phục tiểu tử kia, để tiểu tử kia tự mình quyết định. Hừ, Lệnh Hồ Thanh Trúc nàng coi như có kiếm pháp lợi hại hơn nữa, người ta cũng chưa chắc thích. Người ta lại không tu kiếm, mà nàng cả ngày bày ra gương mặt lạnh lùng, giống như ai thiếu nàng mấy văn tiền, ai thích đi theo nàng?
Lão giả mặt to cũng nói:
- Mạc sư huynh nói đúng lắm, chờ một lúc đều nhờ bằng bản sự, công bằng cạnh tranh. Dù sao tài nguyên tu luyện Triều Dương phong của ta, ta đều bỏ được cho, kia tiểu tử nếu nguyện ý, lão phu phá lệ thu hắn làm quan môn đệ tử cũng có thể.
Lão giả dáng lùn một bên hừ lạnh một tiếng, đang muốn cãi lại hắn, tên phụ nhân người mặc áo bào xanh nói:
- Các vị sư huynh, các ngươi cũng chỉ nghe nói, lại không có tận mắt thấy, có lẽ khi tiểu tử kia tiến vào trận pháp cũng là nhờ trên người mang theo thứ gì đó, lại hoặc là trận pháp lúc ấy vừa hay xảy ra vấn đề. Ta cảm thấy, vẫn phải xem trước một chút thực lực cùng thiên phú của hắn, mới quyết định.
Vừa nghe lời này, mấy người trầm ngâm một chút, Mạc Cửu Phong gật đầu nói:
- Hạ sư muội nói rất đúng, hoàn toàn chính xác nên như thế.
Đúng vào lúc này, một tên đệ tử đến báo:
- Các vị sư bá, tông chủ tới.
Mấy người nghe xong, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Mặc dù tông chủ Tử Hà là vãn bối của bọn hắn, nhưng thân phận tông chủ cũng không phải bọn hắn có thể không nhìn, mà thiên phú và tu vi của đối phương đều cường đại hơn bọn hắn.
Lúc trước Tử Hà tiên tử thế nhưng là đệ tử ưu tú nhất của tông chủ đời trước, mà từng lấy sức một mình, cứu vãn tông môn ngay thời khắc sinh tử tồn vong, cho nên cuối cùng mới tiếp nhận vị trí Tông chủ.
Trên dưới toàn tông đều rất chịu phục đối với tu vi cùng năng lực của nàng.
- Tông chủ đến rồi!
- Mau nhìn! Lăng Tiêu tông Tử Hà tiên tử đến rồi!
Đệ tử Lăng Tiêu tông lập tức kích động, những võ giả các tông môn khác tới làm khách cũng đều là mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn ra phía sau.
Lúc này, một nữ tử người mặc váy đỏ, được một đám người chen chúc, uy phong lẫm liệt đi tới.
Lạc Thanh Chu và Nam Cung Mỹ Kiêu nghe được động tĩnh, cũng đều ngẩng đầu nhìn lại.
Nháy mắt khi Lạc Thanh Chu nhìn thấy thân ảnh hỏa hồng kia, trong lòng đột nhiên chấn động, cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc không hiểu xông lên đầu.
Thân ảnh màu đỏ...
Tử Hà tiên tử...
Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh màu đỏ kia, càng xem sắc mặt càng đặc sắc, càng xem sắc mặt càng phức tạp.
Vô luận là quần áo, chiều cao, khí chất, tóc dài, đều rất giống...
Lúc hắn đang ngừng thở, tâm tình phức tạp, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hồng ảnh kia, bên hông đột nhiên đau xót.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Muốn chết à?