Mắt thấy Đao tỷ bị bao phủ bên trong bóng gậy lít nha lít nhít, lại thấy đại đao trong tay nàng đột nhiên phát ra một tiếng ong ong, ‘Xoát’ bổ ra một đao, lại trực tiếp đẩy ra Lang Nha bổng đang lao đến với khí thế hung mãnh, lập tức bắt đầu phản kích hung mãnh như mưa to gió lớn.
- Hắc! Hắc! Hắc!
Đại đao bên trong tay chặt lên quét xuống, trảm trái bổ phải, một nháy mắt khắp nơi đều là đao ảnh tuyết trắng, đại hán to con đối diện trong nháy mắt bị dìm ngập bên trong lít nha lít nhít đao ảnh hàn quang lòe lòe, chỉ có thể tránh né và đón đỡ.
Tình thế đột nhiên nghịch chuyển.
Đệ tử dưới đài còn chưa kịp phản ứng, đôi chân dài của Đao tỷ đột nhiên kéo căng, lập tức ‘Hắc’ bật nhảy mà lên, đại đao trong tay lại đột nhiên biến lớn mấy lần, bên trên lưỡi đao lóe ra ánh sáng chói mắt, ‘Hoa’ một tiếng chém xuống dưới.
Đại hán to con lúc này đã thối lui đến bên bờ lôi đài, toàn thân đều bị đại đao bao phủ, tránh cũng không thể tránh, đành phải nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng, giơ lên Lang Nha bổng trong tay, hung mãnh nghênh đón.
- Ầm!
Lưỡi đao biến lớn nặng nề mà phách trảm trên Lang Nha bổng.
Tia lửa văng khắp nơi.
Thân thể nam tử to con chấn động, bàn tay rách ra, Lang Nha bổng trong tay kém chút rời khỏi tay.
Thế nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Đao tỷ đã xoay tròn rơi xuống đất, đại đao trong tay xoay tròn một vòng tụ lực, lần nữa quét ngang từ phía bên phải của hắn.
- Ầm!
Nam tử to lớn khẩn cấp quơ Lang Nha bổng ngăn cản, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ trọng lực đáng sợ truyền đến, toàn bộ thân thể vậy mà ‘Dát’ một tiếng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp rơi vào trên mặt đất hơn mười mét ngoài lôi đài, kém chút nện vào đệ tử xem náo nhiệt phía dưới.
Đao tỷ đứng trên lôi đài, hai tay cầm đao, tóc bạc bay múa, quanh thân xoay tròn gió mạnh, tựa như thiên thần hạ phàm.
Nam tử to con bị chấn đến khí huyết dâng lên, ‘Oa’ phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, muốn đi lên tái chiến, đột nhiên hai chân mềm nhũn, kém chút té ngã.
Hắn ngay từ đầu công kích hung mãnh, đã chú định hắn không cách nào kéo dài.
Nội lực và lực lượng trong cơ thể đã sớm bị mấy đao cuối cùng đè ép không còn một mảnh.
Một người nam tử trung niên đột nhiên đi ra từ bên cạnh, cau mày nói:
- Giang Hải, nhận thua đi, sang năm còn có cơ hội.
Nam tử to con nhìn hắn một cái, thấy là sư phụ của mình, mặc dù trong lòng xấu hổ và không cam, nhưng biết được mình bây giờ đã không còn lực tái chiến, đành phải uể oải nói:
- Ta nhận thua...
Trưởng lão trên đài tuyên bố:
- Ván này, phân đà Kinh Đô - Đao Linh chiến thắng.
Về phần sẽ đạt được bao nhiêu điểm, thì do các trưởng lão khác trên đài cùng một chỗ chấm điểm, sau đó tính chung vào một chỗ.
Đệ tử dưới đài đều đang nghị luận.
Lạc Thanh Chu thấy không có người lớn tiếng khen hay cho Đao tỷ, đành phải giơ tay lên lớn tiếng nói:
- Sư tỷ chân dài ở trên đài kia, đao pháp thật đẹp mắt! Ta sùng bái ngươi.
Đao tỷ thu đao, nhìn hắn một cái, đột nhiên cổ quái cười cười chỉ chỉ phía sau hắn.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn lại, Nam Cung quận chúa đang mặc một thân váy đen, hai tay ôm ngực, đứng ở sau lưng hắn, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn hắn.
Đao tỷ cười ha ha một tiếng, đi xuống lôi đài.
Một tiếng cười cuối cùng này có loại phong thái của thiếu nữ dị vực, lập tức để đệ tử dưới đài xao động một trận.
- Quả nhiên là chân thật dài! Tóc bạc mắt xanh, vừa rồi cười một tiếng, ta ta cảm giác lại lọt vào bể tình.
- Dáng người cũng rất tốt, cặp bưởi còn lớn hơn cả sư tỷ nhà ta... A! A! Sư tỷ, ta sai rồi, ngươi tới đây khi nào?
Đệ tử bên cạnh cười vang một trận.
Lạc Thanh Chu nhìn quận chúa điện hạ phía sau, nháy nháy mắt, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lại lạnh lùng nhìn hắn một hồi, nhíu mày nói:
- Hiện tại bắt đầu khen chân người ta, còn nói không thích chân?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, nói:
- Quận chúa đừng hiểu lầm, ta thấy Đao sư tỷ thắng nhưng lại không có người lớn tiếng khen hay, ta hỗ trợ khen tốt, cổ vũ một chút, cũng không ý gì khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Vậy vì sao phải lớn tiếng khen hay nàng có đôi chân dài?
Lạc Thanh Chu: - ... Ta không có.
- Ngươi có!
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt.
Lạc Thanh Chu không rảnh tranh luận với nàng, nhìn về phía trên đài nói:
- Quận chúa, vẫn là nhìn tỷ thí đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu tới gần hắn, đứng cùng hắn chung một chỗ, nhìn về phía lôi đài nói:
- Lạc Trường Thiên trên đài hiện đang quan sát ngươi. Buổi chiều đệ tử Võ Sư trung kỳ tỷ thí, ngươi nghĩ kỹ đến lúc đó nên làm gì chưa? Là xuất toàn lực tranh xếp hạng, liều một lần kiếm danh ngạch đệ tử nội môn, hay tiếp tục rụt đầu, làm rùa đen rút đầu?