Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, đột nhiên cười nhạo một tiếng:
- Nói láo, bản quận chúa tối hôm qua cùng ngươi ngủ một đêm, cũng không gặp ngươi đột nhiên biến thành chim thú chỉ gặp ngươi không nhúc nhích, nhắm mắt giả chết, không bằng cầm thú.
Lạc Thanh Chu: - .....
Nam Cung Mỹ Kiêu cười một tiếng, đi về phía cửa sổ, lập tức đứng lại phía trước cửa sổ, quay đầu đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đã muốn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình tiến vào nội môn, bản quận chúa sẽ rửa mắt mà đợi. Chẳng qua nếu như ngươi thất bại, cũng không quan hệ, lại đến cầu bản quận chúa, bản quận chúa vẫn sẽ giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đa tạ quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở ra cửa sổ, thản nhiên nói:
- Người trong nhà, không cần khách khí, dù sao chỉ cần về sau bản quận chúa có cần, ngươi đến ngủ cùng là được.
Nói xong, muốn rời khỏi.
Lạc Thanh Chu vội vàng giơ lên vớ lưới trong tay, nói:
- Quận chúa, vớ lưới của ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, ở ngoài cửa sổ quay đầu nói:
- Thưởng cho ngươi, khi nào nhớ đến bản quận chúa, có thể ôm nó ngủ, cũng có thể hôn lấy nó. Đương nhiên, nếu như muốn làm chuyện xấu khác đối với nó, cũng không quan hệ.
Nói xong, nện bước đôi chân dài bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng ở trong phòng, kinh ngạc hồi lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Đao tỷ đập cửa:
- Sở Phi Dương, dậy chưa? Cần phải đi rồi.
Lạc thanh Chu tỉnh thần, lập tức thu hồi vớ lưới, lại thu sạch chăn đệm tối hôm qua ngủ đắp vào trong túi trữ vật, sau đó mới ra gian phòng.
Sau khi rửa mặt đơn giản cùng ăn xong điểm tâm, mấy người cùng đi ra cửa.
Nhiếp Vân Dung thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía hắn, biểu lộ phức tạp.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Nhiếp sư tỷ, ngươi làm sao một mực nhìn lén ta? Nếu ngươi thích ta có thể trực tiếp nói cho ta, mặc dù ta sẽ không nhận ngươi thổ lộ, nhưng ta có thể giới thiệu Bá Ước cho ngươi.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người cười vang.
Nhiếp Vân Dung lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Chu Bá Ước cũng đỏ mặt nói:
- Sở sư huynh, ít đùa kiểu này.
Tất cả mọi người biết được là nói đùa cũng không có để ý.
Mấy người rất nhanh đứng tại vị trí ngày hôm qua.
Không bao lâu.
Tôn Giang mặt không thay đổi đi tới, quét nhìn mấy người một chút, nói:
- Tối hôm qua ngủ thế nào? Có dưỡng tốt tinh thần?
Mấy người gặp sắc mặc hắn nhìn không tốt, lại thấy hắn vừa rồi cùng đi đến với vị Kim sư thúc kia, chắc hẳn lại bị Kim sư thúc giễu cợt, vội vàng cung kính đáp:
- Sư phụ, chúng ta đều ngủ rất ngon.
Sở Tiểu Tiểu vừa rồi còn đang thì thầm nói chuyện, lúc này nhìn sắc mặt của hắn, cũng không dám lại lên tiếng.
Mà lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói giật mình của vị Kim sư thúc kia:
- Cái gì? Kiếm Uyển Nhu bị đánh gãy rồi? Còn bị tiểu tử kia dùng kế đốt váy? Ai? Đi qua bên đó làm cho rõ ràng! Uyển Nhu ngươi đừng sợ, vi sư nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Nói rồi Kim Tùng liền mang theo tám tên đệ tử khí thế hung hăng đi tới.
Đao tỷ gặp bọn họ ác nhân cáo trạng trước, vội vàng đi đến trước mặt Tôn Giang, ngắn gọn nói một lần chuyện tối hôm qua phát sinh chỗ dốc núi sau giờ ngọ.
Sở Tiểu Tiểu ở một bên tức giận bất bình nói:
- Sư phụ, rõ ràng là bọn hắn khinh người quá đáng Tứ sư huynh mới ra tay, kết quả vị Vân sư tỷ kia đánh không lại Tứ sư huynh, vậy mà ác nhân cáo trạng trước, quá không muốn mặt.
Tôn Giang nghe xong, mặt mũi biểu lộ tràn đầy kinh ngạc, nhìn về phía thiếu niên ở một bên nói:
- Các ngươi nói là, Phi Dương tối hôm qua đánh bại nữ đệ tử gọi Vân Uyển Nhu kia?
Mấy người Đao tỷ đều gật đầu nói:
- Đúng vậy, sư phụ, Sở sư đệ đích thật là thắng.
Sở Tiểu Tiểu dương dương đắc ý nói:
- Sở sư huynh chỉ dùng một gậy, liền đập gãy bảo kiếm trong tay vị Vân sư tỷ kia đây.
Mặt mũi Tôn Giang tràn đầy biểu lộ khó tin.
Lạc Thanh Chu vội vàng giải thích:
- Sư phụ, đệ tử cũng không phải đánh bại đối phương. Chỉ là đối phương chủ quan, không có trong thời gian quy định chế phục đệ tử, cho nên mới tính thua trận. Nếu như chân chính lên đài tỷ thí, đệ tử chắc chắn sẽ không phải đối thủ của vị Vân sư tỷ kia.
- Tiểu tử ngươi dĩ nhiên không phải đối thủ của Uyển Nhu nhà ta.
Đúng vào lúc này, tên Kim sư thúc kia mang theo tám tên đệ tử khí thế hung hăng đứng ở trước mặt của bọn hắn.
Mặt Kim Tùng âm trầm nói:
- Tiểu tử, ngươi dùng vũ khí gì, vậy mà trực tiếp đập gãy bảo kiếm của Uyển Nhu nhà ta, lấy ra cho lão phu nhìn.
Tôn Giang lập tức tiến lên phía trước nói:
- Kim sư đệ, chuyện tối ngày hôm qua, ta đại khái đã biết.