Trời mịt mờ.
Trên quảng trường đã tụ tập không ít đệ tử tối hôm qua khó mà ngủ.
Đối với võ giả có tinh thần lực và khí huyết cường đại mà nói, một đêm không ngủ cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Bọn hắn nhóm năm nhóm ba tập hợp một chỗ, đang thảo luận về chuyện tranh tài hôm nay.
Nhân tuyển xếp hạng trước ba lúc đầu đã không có bất kỳ huyền niệm gì.
Bất quá bọn hắn tối hôm qua nghe nói, tỷ thí lần này lại nhiều thêm một đệ tử Võ Sư hậu kỳ, hơn nữa còn là một nữ đệ tử dùng kiếm.
Cho nên đối với nhân tuyển trước ba, tất cả mọi người đều đang suy đoán.
Trên quảng trường có tiếng người ồn ào, làm cho các đệ tử khác đang ngủ trong phòng đều nhao nhao tỉnh lại.
Lạc Thanh Chu tối hôm qua cũng một đêm không ngủ.
Nằm bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, thơm ngào ngạt, mà thiếu nữ này lại giống như sói như hổ mà nhìn chằm chằm vào hắn, hắn như thế nào ngủ được?
Thế là, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, thẳng đến hừng đông.
Lạc Thanh Chu thấy bên ngoài có càng ngày càng nhiều người, vội vàng thúc giục nói:
- Quận chúa, cần phải đi, nếu không một hồi sẽ bị người thấy được.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Thấy được lại như thế nào, ngươi sợ bị người ta nhìn thấy?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sợ, dù sao ta cũng đường đường là nam nhi, bị một nữ tử đêm khuya chạy vào phòng ngủ cưỡng ép, thực sự mất mặt.
Nam Cung Mỹ Kiêu ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Bản quận chúa cưỡng ép ngươi chỗ nào? Nói chuyện thì phải có chứng cứ, ngươi cũng không có đổ máu.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nam Cung Mỹ Kiêu đang muốn nói chuyện, đồ vật bên hông đột nhiên chấn động một chút, quay lưng lại, xuất ra nhìn thoáng qua, phía trên xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
【 Quận chúa, việc lớn không tốt, ta nghe thấy gian phòng Sở sư đệ có tiếng nói chuyện, tựa như là tiếng nữ tử nói chuyện, bất quá không phải Đao sư tỷ, cũng không phải Sở sư muội, không biết là ai 】 .
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua cửa ra vào, trả lời: 【 Là ta 】 .
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân rời đi.
Lạc Thanh Chu lập tức ngồi dậy, thấp giọng nói:
- Quận chúa, có người vừa rồi ở ngoài cửa ra vào nghe lén, ngươi đi nhanh đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lặng lẽ rút ngọc thạch trong tay vào trong tay áo, ngồi xuống nói:
- Để cho ta đi cũng được, tới giúp ta mang giày.
Nói rồi, hai đôi chân dài khoác lên mép giường, lộ ra hai bàn chân đẹp tiêm tú còn mặc vớ lưới tuyết trắng, ánh mắt mang ý cười nhìn hắn.
- Quận chúa....
- Thế nào, không nguyện ý sao? Không sao, bản quận chúa sẽ một mực ngồi tại nơi này. Chờ tất cả bọn hắn đứng lên, mở cửa phòng ra xem, bản quận chúa liền nói... Tối hôm qua ngươi thừa dịp bọn hắn ngủ say, ra ngoài mê choáng ta mang về.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của Trương Viễn Sơn và Chu Bá Ước.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, vội vàng xuống giường, ngồi xổm ở bên giường, cầm lên đôi giày từ dưới đất, giúp nàng mang vào.
Chân Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên co rụt lại, đưa cho hắn một đôi vớ lưới màu hồng nói:
- Đổi một đôi đi, cặp trên chân kia là ta tối hôm qua tắm xong mang, đến chỗ này của ngươi ngủ một đêm, khẳng định bị ngươi làm bẩn, ném đi đi.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta tối hôm qua cũng không có đụng.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Thế nhưng chăn mền bị ngươi làm bẩn, người của ngươi cùng mùi của ngươi cũng bẩn, đã hun nó ô uế.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa đã ghét bỏ ta như thế, vì sao còn muốn cùng ta ngủ ở cùng một chỗ, vì sao còn muốn sờ ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Bản quận chúa nguyện ý. Làm sao, ngươi rất ủy khuất?
- Không dám.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, tiếp nhận vớ lưới màu hồng trong tay nàng, nhanh chóng cởi xuống vớ lưới tuyết trắng trên chân nàng, đang lúc muốn mặc vào vớ lưới màu hồng, nàng lung lay chân đẹp tuyết trắng mê người, nói:
- Bản quận chúa cho phép ngươi hôn một cái, sờ một hồi cũng không sao, coi như là thù lao mà ngươi tối hôm qua cho bản quận chúa ngủ cùng.
Lạc Thanh Chu không có để ý, nhanh chóng giúp nàng mặc vào vớ lưới màu hồng, sau đó lại giúp nàng mang giày, thúc giục nói:
- Quận chúa, có thể đi rồi.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở bên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói:
- Chân bản quận chúa không dễ nhìn sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đẹp mắt.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vậy ngươi thích không?
Lạc thanh nói: - Thích.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng:
- Vậy vì sao ngươi không hôn, không sờ?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Bởi vì quận chúa quá đẹp, ta không dám. Ta sợ ta sẽ nhịn không được, đột nhiên biến thành cầm thú, trực tiếp ăn mất quận chúa.