Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm không nói gì.
Lạc Thanh Chu biết được thân phận của nàng và nàng từ nhỏ đã dưỡng thành uy nghiêm cùng ngạo kiều của quận chúa, không cho phép nàng rơi xuống cục diện bị động và thẹn thùng kiểu như vừa rồi, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Quận chúa, mười hạng đầu, đối với ta hẳn là không có vấn đề. Bất quá, ngươi cũng đã nói, Lạc Trường Thiên khẳng định sẽ một mực nhìn ta chằm chằm, ta có thể bại lộ thực lực chân chính của mình sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu đỏ mặt, lại trừng hắn một hồi, mới nói:
- Ngươi không bại lộ toàn bộ thực lực của mình, chẳng lẽ không thể tiến vào mười vị trí đầu? Sở Phi Dương, nếu như ngươi dùng toàn bộ thực lực của mình, ta cảm thấy ngươi chí ít có thể tiến vào năm vị trí đầu? Coi như năm vị trí đầu không thể, bảy hay tám vị trí đầu cũng không có vấn đề chứ?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một vòng ý cười, nói:
- Quận chúa quá để mắt ta, thật ra bằng vào thực lực chân chính của ta, ta cảm thấy... Tiến vào trước ba, hẳn là không có vấn đề.
Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Khoác lác!
Nàng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Dù sao thì ngươi ngày mai lên đài không được dùng toàn lực, chỉ cần đi vào mười vị trí đầu, người kia sẽ thu ngươi làm đệ tử nội môn.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thành thật nói:
- Quận chúa, ta không muốn dựa vào quan hệ trở thành đệ tử nội môn, ta muốn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình tiến vào. Cho dù ngày mai không thể trở thành đệ tử nội môn, cũng không có sao. Nếu quả thật dựa vào quan hệ quận chúa tiến vào, nói thật, đệ tử khác sẽ xem thường ta, người quận chúa nhận biết kia cũng sẽ xem thường ta, ngay cả chính ta, đều sẽ xem thường chính mình.
Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, nói:
- Sở Phi Dương, không nghĩ tới ngươi còn có loại phẩm cách quật cường kiểu này. Ta cho rằng ngươi là người bụng đầy giảo hoạt, vì tiến vào nội môn, có thể không từ thủ đoạn.
Lạc Thanh Chu một mặt chính khí nói:
- Thân là võ giả, ta có tôn nghiêm cùng kiên trì của mình. Chỉ có dựa vào bản sự bản thân đạt được mới xem như chứng minh mình, mới có thể an tâm. Cho nên quận chúa, mời thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, ngày mai ta sẽ dựa vào bản thân bản lĩnh thật sự cùng mị lực chinh phục những sư thúc kia của tông môn, nói không chừng bọn hắn trực tiếp phá lệ thu ta làm đệ tử nội môn. Nếu như vận khí của ta đủ tốt, nói không chừng còn có sư thúc nhìn trúng thiên phú cùng tiềm năng của ta, trực tiếp thu ta làm đệ tử thân truyền đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, nói:
- Ngươi có thể không khoác lác? Không huyễn tưởng được không? Muốn trực tiếp trở thành đệ tử nội môn đã rất khó, ngươi còn muốn lập tức trở thành đệ tử thân truyền. Ngươi cho rằng ngươi là tuyệt thế thiên tài đệ nhất thiên hạ, tất cả mọi người khóc hô hào muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết xấu hổ.
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Quận chúa, ta đây cũng là thuận miệng nói. Mỗi người đều có kỳ ngộ cùng vận khí của mình, không phải sao? Ai có thể ngờ tới mình bước kế tiếp là dưới chân không còn, rơi vào vực sâu, hay là đột nhiên sinh ra cánh, bay lên trời xanh đây?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, mặt mũi vẫn như cũ tràn đầy mỉa mai và chế nhạo:
- Ngươi đừng nằm mơ, vẫn là thành thành thật thật, đạp chân xuống đất mà tu luyện đi.
- Đương nhiên....
Ngừng một chút, nàng lại nói:
- Nếu như ngươi hầu hạ tốt bản quận chúa, hầu hạ cao hứng, nói không chừng bản quận chúa về sau cũng có thể mang ngươi bay lên trời.
- Quận chúa, thời gian đã không còn sớm...
- A, ngủ đi.
- Ngươi....
- Thế nào, bản quận chúa không thể ngủ ở chỗ này?
- Không phải, quận chúa không mỏi tay à?
- Không mỏi, đừng nói nhảm, đi ngủ.
- Nha....
Hai người cùng một chỗ nhắm mắt lại.
Trong phòng, an tĩnh lại.
Mà lúc này trên Bắc Vọng phong, một lão giả đang nổi trận lôi đình:
- Vì sao hiện tại mới nói cho ta? Có đệ tử không nhìn trận pháp thượng cổ, các ngươi biết hắn quan trọng bậc nào? Kiếm Phong bọn hắn dựa vào cái gì nửa đường cướp đi đệ tử của ta? Tên đệ tử mới kia nếu là sư huynh đệ các ngươi phát hiện trước nhất, đó chính là của Bắc Vọng phong chúng ta! Lệnh Hồ Thanh Trúc nàng cho dù có tông chủ làm chỗ dựa, ta cũng không sợ.
- Hừ, ngày mai ta nhất định phải đối chất với nàng, lão phu tuyệt sẽ không buông tay tên đệ tử kia.
Một lát sau.
Sắc mặt hắn đột nhiên lại âm trầm phân phó:
- Đi gọi Triều Dương phong, Thanh Vân phong và phong chủ các phong khác đến đây, cứ nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng! Hừ, lão phu một người đoạt không lại nàng, vậy mọi người cùng nhau đoạt, nàng là một vãn bối, lão phu cũng không tin nàng có mặt cướp người với những trưởng bối như chúng ta.
…