- Trên người ngươi làm sao có mùi thơm của nữ nhân? Nói, ngươi đêm nay đi nơi nào? Đi làm cái gì rồi?
Lạc Thanh Chu thành thật khai báo:
- Đêm nay đánh nhau với người ta, là một nữ tử Võ Sư hậu kỳ, hẳn là mùi vị trên người nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Còn có đây này?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Sau đó hai người chúng ta bị đệ tử thân truyền Kiếm Phong mang đến Kiếm Phong, ở bên trên Kiếm Phong bị các nàng giáo huấn một trận.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngước cổ hỏi.
- Giáo huấn thế nào?
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Chính là nghiêm nghị phê bình một trận, để cho ta viết mười lần môn quy của Lăng Tiêu tông.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Chỉ những thứ này? Không có trừng phạt khác?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chỉ những thứ này.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nói:
- Cởi quần ra, ta muốn nhìn cái mông của ngươi.
Lạc Thanh Chu: - ....
- Cởi hay không cởi?
Nam Cung Mỹ Kiêu tăng thêm lực đạo.
Lạc Thanh Chu cắn răng nói:
- Quận chúa, ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, lần nữa tăng thêm lực đạo.
Lạc Thanh Chu run rẩy nói:
- Quận chúa, ta có thể thề, cái mông ta thật không có thụ thương, các nàng cũng không có trừng phạt ta, nếu như có hoang ngôn, trời giáng sét đánh. Không tin ngươi nhìn...
Nói xong, hắn đột nhiên nâng cái mông lên, lại rơi thật mạnh xuống, hung hăng đụng vào trên giường phía dưới, lập tức lại nâng lên, lại rơi xuống.
Liên tiếp hơn mười lần, hắn nói:
- Quận chúa ngươi nhìn, nếu như cái mông ta thật bị thương, tuyệt không dám làm như thế.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt hắn một hồi, nói:
- Xem ra thật không có bị thương, bất quá, ngươi làm sao bày ra một mặt hưởng thụ?
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Quận chúa, ta có một bí mật muốn nói cho ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu giật mình, nói:
- Nói.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Ta phát hiện ta là thiên tài tu kiếm. Đêm nay ta đánh nhau với nữ đệ tử kia, nàng có kiếm pháp rất lợi hại, nhưng bất kể nàng ra kiếm chiêu gì, vô luận có bao nhanh, ta cũng có thể dễ dàng xem rõ và tránh né.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- A, vậy chúc mừng ngươi, rốt cục phát hiện thiên phú chân chính của mình. Bất quá, ngươi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của ta không? Ngươi làm sao bày ra một mặt hưởng thụ?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn nàng nói:
- Nếu ta nói, quận chúa không nên tức giận, không được nổi giận đó.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ nói:
- Bởi vì nhìn quận chúa đêm nay thật xinh đẹp, mà lại thơm quá....
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy giật mình, gặp ánh mắt hắn sáng rực mà nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt có chút nóng lên, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Bớt nịnh hót.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Hai người nằm sát người, rơi vào trầm mặc.
Trong phòng an tĩnh lại.
Lại qua một lát, Nam Cung Mỹ Kiêu nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bởi vì ngươi là đệ tử ngoại môn, cho nên đệ tử ngoại môn khác cũng dám khi dễ ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, ta hôm nay đã đi tìm người, vị kia đã từng nhận qua ân huệ của phụ thân ta, bây giờ là một tên trưởng lão của Lăng Tiêu tông. Hắn đã đáp ứng ta, ngày mai nhìn thực lực của ngươi, sau đó thu ngươi làm đệ tử nội môn. Chờ ngươi trở thành đệ tử nội môn, đương nhiên sẽ không có người còn dám khi dễ ngươi. Bất quá...
Nàng xoay người một chút, nhìn hắn nói:
- Bất quá ngày mai tỷ thí, ngươi nên không chịu thua kém, cá nhân tỷ thí, ít nhất phải lọt vào mười vị trí đầu. Ta tra một chút, lần này Võ Sư tỷ thí, hết thảy có bốn tên võ giả Võ Sư hậu kỳ, người khác, đều là cảnh giới Võ Sư trung kỳ và sơ kỳ. Ngươi là cảnh giới Võ Sư trung kỳ, xếp hạng mười vị trí đầu, cũng không có vấn đề chứ?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng, trầm mặc một lát, nói khẽ:
- Quận chúa, cảm ơn ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bản quận chúa nói qua, bản quận chúa không thích ngươi nói tạ ngoài miệng, ngươi...
Nàng còn chưa có nói xong liền đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì Lạc Thanh Chu đột nhiên ngẩng đầu, hôn một cái lên gương mặt của nàng.
Như chuồn chuồn lướt nước, một chút mà qua.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên cứng đờ, trên gương mặt đột nhiên bò lên trên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, giật mình, ‘Ba’ một bàn tay đánh vào bên trên mặt của hắn, hai con ngươi dữ dằn nhìn hắn chằm chằm:
- Ngươi làm gì?
Lạc Thanh Chu bụm mặt, một mặt vô tội nói:
- Quận chúa không phải nói, không thích ta cảm tạ bằng miệng à? Vậy ta hôn một chút, biểu thị cảm tạ, như thế này cũng không được sao?