Cánh cửa ánh sáng lấp lóe mấy lần, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Mà trên mặt ngọc thạch lại đột nhiên xuất hiện mấy vết rách, cả khối ngọc thạch nhìn qua như sắp vỡ vụn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Sư thúc, trước không phải người nói, bên trong ngoại trừ bộ thượng cổ kiếm quyết ra còn có những bảo vật khác à?
Lệnh Hồ Thanh Trúc một mặt lạnh nhạt nói:
- Ta lừa gạt ngươi, bên trong ngoại trừ kiếm quyết, không có cái gì. Ngươi cũng không phải kiếm tu, nếu ta không nói có những bảo vật khác, ta sợ ngươi không đi vào.
Lạc Thanh Chu: - ....
Lệnh Hồ Thanh Trúc không có một chút cảm giác xấu hổ khi nói dối, thản nhiên nói:
- Được rồi, ngươi có thể đi về, ngày mai tỷ thí xong, chờ tin tức của ta.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ có chút thấp thỏm, nói:
- Sư thúc, ngươi xác định ngày mai thật sự có trưởng lão nguyện ý thu ta làm đệ tử nội môn?
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Không thể xác định, nhưng lời ta nói, bọn hắn hẳn là sẽ nghe. Nếu như bây giờ không có người muốn ngươi, không có quan hệ, ta sẽ để cho trưởng lão trên đỉnh núi khác thu ngươi. Dù sao Kiếm Phong chúng ta từ trước đến nay rất ít thu nam đệ tử, trên đỉnh khác thì nam đệ tử chiếm đa số.
Lạc Thanh Chu nghe xong, càng thêm bất an, đây không phải lắc lư cho qua sao?
Trước khi đi vào nói rất hay rất tốt, nhất định sẽ thu ngươi, kết quả đi vào làm xong việc, sau khi ra ngoài liền bắt đầu lập lờ nước đôi, không muốn phụ trách, cái này có khác gì đám nam nhân cặn bã ngoài kia?
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, thu hồi Đại Bảo Nhị Bảo, chuẩn bị rời đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ngươi hẳn đều đã nhìn kiếm quyết và kiếm chiêu mà thân ảnh kia đánh ra bên trên ngọc bích vừa rồi nhỉ, ngươi nhớ kỹ không?
Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, đi đến chỗ cửa ra vào.
Đợi sau khi ra cửa, thấp giọng hừ lạnh nói:
- Ta nhớ có nhiều, cũng sẽ không nói cho ngươi.
Vừa đi ra cửa hang, sau lưng đột nhiên phát lạnh.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở sau lưng hắn, thần sắc thản nhiên nói:
- Đều nói cho ta hết những thứ ngươi nhớ vừa rồi, ta có thể đưa cho ngươi một bộ quyền pháp.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động:
- Thật?
Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi nói:
- Đương nhiên là thật, Lệnh Hồ Thanh Trúc ta chưa từng gạt người.
Lạc Thanh Chu: - …
- Đi thôi, đi thạch thất, đọc ra kiếm quyết ngươi nhớ, chiêu thức thì múa ra cho ta xem. Loại công pháp này viết ra thì cũng không có ích lợi gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, chuẩn bị trở về hang động.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, ngươi trước truyền thụ quyền pháp cho ta.
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng chân, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có kiếm ảnh trùng điệp, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi dám cò kè mặc cả với ta?
Lạc Thanh Chu không kiêu ngạo không tự ti nói:
- Sư thúc, nếu như ngài trước truyền cho ta quyền pháp, ta sẽ nói cho ngài nghe tất cả kiếm quyết bên trên ngọc bích vừa rồi.
Vừa nghe lời này, Lệnh Hồ Thanh Trúc chấn động trong lòng, đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ngươi đều nhớ kỹ?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đều nhớ kỹ.
Biểu lộ trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ khó tin:
- Những kiếm chiêu kia thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng đều nhớ kỹ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc: - .....
Cửa hang đột nhiên hoàn toàn tĩnh mịch.
Một lúc sau, Lệnh Hồ Thanh Trúc mới lên tiếng nói:
- Ngươi hẳn là biết được hậu quả khi lừa gạt ta.
Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nói:
- Sư thúc, Sở Phi Dương ta chưa từng gạt người.
Lệnh Hồ Thanh Trúc: - .....
Lại yên tĩnh một lát.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên nói:
- Trong lòng bàn tay không, sử sống kiếm, câu tiếp theo là cái gì?
Lạc Thanh Chu không cần nghĩ ngợi, đáp:
- Lòng bàn chân không, đi bước nhanh, thân chính không, tâm nhãn hợp nhất.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ngưng tụ ánh mắt, lại thì thầm:
- Kiếm đạo chi đạo, toàn bằng hồ thần, thần túc mà đạo thành... Câu tiếp theo lại là cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Luyện tinh hóa khí, luyện khí Hóa Thần, thần luyện thành đạo, Kiếm Thần hợp nhất...
Hô hấp của Lệnh Hồ Thanh Trúc rõ ràng trở nên dồn dập hơn, lại nói:
- Quy muội xu thế vô vọng, vô vọng xu thế đồng nhân, đồng nhân xu thế tất có... Một câu đằng sau lại là cái gì?
Lạc Thanh Chu thuận miệng nói tiếp:
- Giáp chuyển bính bính chuyển canh, canh chuyển quý, tử sinh chi giao, thần đã chi giao, trưa sáng chi giao...
Lệnh Hồ Thanh Trúc khó tin mà nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cung kính nói:
- Sư thúc, chỉ cần ngài truyền thụ cho vãn bối quyền pháp, đáp ứng giúp vãn bối vào nội môn, vãn bối có thể cam đoan đọc không sót một chữ, đánh không sót một chiêu của bộ kiếm quyết và kiếm chiêu vừa rồi kia, toàn bộ giao cho ngài. Nếu như có hoang ngôn, thiên lôi đánh xuống.