Nàng không hề tiếp tục nói, thở dài một hơi, nói:
- Đi thôi, chỗ không gian này hẳn là cũng sắp sụp đổ.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.
Mặt trăng màu bạc trên đầu đã bị cắt chém ra hơn nửa, trên bầu trời đã hiện đầy vết rách, thoạt nhìn là sắp sập.
Hắn không dám do dự, lập tức để Đại Bảo Nhị Bảo cắn giày, cùng nàng một chỗ đi trở lại lối vào.
Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc lóe ra kiếm ảnh, trong đầu vẫn đang hồi tưởng đến kiếm chiêu vừa rồi trên vách đá, giống như đang an ủi bản thân:
- Không sao, ta cũng nhớ kỹ một chút, những kiếm chiêu kia nhìn qua đều rất lợi hại, nếu ta học được, thực lực hẳn là sẽ tiến thêm một bước.
Lạc Thanh Chu nhịn một chút, nhắc nhở:
- Sư thúc, chuyện ngươi thu vãn bối làm đệ tử nội môn, không có quên đó chứ?
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Ta chỉ nhận đệ tử thân truyền, mà lại chỉ lấy nữ đệ tử.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, nói:
- Vậy vãn bối...
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía trước, thản nhiên nói:
- Ta sẽ bảo các trưởng lão khác trên phong thu ngươi làm đệ tử nội môn. Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ thông báo cho bọn hắn, nếu như có người nguyện ý thu, vậy thì không có vấn đề.
Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, nói:
- Sư thúc, trước ngươi cũng không phải nói như vậy nha. Ngươi nói chỉ cần ta mang ngươi tiến đến, ngươi nhất định có thể thu ta làm đệ tử nội môn.
Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không chút thay đổi nói:
- Yên tâm đi, có người sẽ thu ngươi, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Ngừng tạm, lại nói:
- Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, nếu có người thứ ba biết....
- Sư thúc yên tâm! Nếu có người thứ ba biết, cứ để ta bị sét đánh chết, chết không toàn thây.
Lạc Thanh Chu lập tức nói.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, nhìn qua rõ ràng là tâm tình không tốt lắm.
Dục vọng của người là không có tận cùng, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
Trước khi không có tiến vào, nàng suy nghĩ có thể tiến vào, giải quyết xong tâm nguyện của sư phụ mình là được, tiếp đó thấy được ngọc bích, nàng nghĩ đến nếu như có thể nhìn thấy mấy câu khẩu quyết mà sư phụ nói tới là được, chờ nàng nhìn thấy kiếm quyết, lại nghĩ nhớ kỹ mấy chiêu là được rồi...
Hiện tại kiếm quyết và kiếm chiêu đều chỉ nhớ một nửa, trong lòng nàng lại khó chịu.
- Ai...
Nàng âm thầm thở dài một hơi, xem ra nàng còn cần lại tiếp tục tôi luyện tâm tính của mình.
Hai người tiến vào thông đạo, rất nhanh lại tới trước cánh cửa ánh sáng kia.
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng bước lại, quay đầu nói:
- Để con thỏ cắn ta, ta đi ra ngoài trước, sau đó ta lại đưa bọn chúng vào, ngươi lại đi ra.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày, nói:
- Thế nào, ngươi sợ ta sau khi đi ra ngoài, sẽ nhốt ngươi ở trong này, không cho ngươi đi ra, thật sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Sư thúc, vãn bối trước tiên có thể ra ngoài không?
Hắn đương nhiên không có khả năng trước hết để cho Đại Bảo và Nhị Bảo mang theo nàng đi ra ngoài trước, hắn không chỉ có đạt được thượng cổ bảo kiếm mà nàng không có được, còn nghe được rất nhiều bí mật của nàng, lúc đi vào càng là chiếm tiện nghi của nàng, mà Đại Bảo và Nhị Bảo của hắn cũng không phải vật phàm, nếu quả thật để nàng đi ra ngoài trước, nàng đương nhiên có lý do giết người diệt khẩu, để hắn bị vậy chết ở chỗ này.
Lệnh Hồ Thanh Trúc giương mắt lạnh lẽo hắn nhìn một hồi, xoay người, đưa lưng về phía hắn nói:
- Cùng một chỗ đi. Ngươi đã không tin ta, vậy ta tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng thon thả của nàng một chút, không tiếp tục chần chờ, đi đến chỗ gần, dán ở trên lưng nàng, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Sư thúc, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện phát sinh ở nơi này, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài một chữ. Coi như nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng, không phải sao?
Lệnh Hồ Thanh Trúc cầm hai tay của hắn, lạnh lùng thốt:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, từng bước một đi về phía trước, chờ đi đến chỗ cách cánh cửa ánh sáng còn có ba bước, lập tức dán chặt nàng, nói:
- Sư thúc, ta đành mạo phạm, đã đến chỗ tất yếu cần lao mạnh ra.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì, nắm chặt hai tay của hắn, thân thể cũng dính sát hướng về sau, ánh mắt khẩn trương nhìn về quang môn phía trước.
Nếu tiến vào lại không ra được, vậy hai người bọn hắn sẽ triệt để bị vây chết ở chỗ này.
Lạc Thanh Chu ôm chặt lấy nàng, hai chân bắn ra, đột nhiên xông tới quang môn trước mặt.
- Phốc!
Quang môn vỡ tan, hai người trong nháy mắt đã xông ra ngoài.
Trong lòng hai người đều thở dài một hơi.
Lạc Thanh Chu tách ra khỏi thân thể của nàng, nàng cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay hắn ra, cùng một chỗ xoay người, nhìn lại khối ngọc thạch.